0 chữ
Chương 8
Chương 8
Ống tiêm 5ml, kim tiêm siêu mảnh, thân thủy tinh khắc thành phần thuốc. Tịch Chiêu nhận ra được khoảng một nửa, phần còn lại chắc là biệt dược của thế giới này. Phía cuối pít-tông có in tên hãng sản xuất, hai vòng tròn l*иg vào nhau, bên dưới là logo: “Minh Thành Dược Nghiệp.” thuốc ức chế dành cho kỳ mẫn cảm của Alpha.
Đây là một thế giới đặc biệt ngoài giới tính nam và nữ như thông thường, con người còn được phân thành ba giới tính phụ: Alpha, Beta và Omega, theo tỷ lệ 1:5:1.
Trong đó, Alpha vượt trội người thường cả về thể chất lẫn trí lực, theo Tịch Chiêu đánh giá thì đúng chuẩn "tiến hóa vượt bậc". Omega thì bất kể giới tính đều có thể sinh sản, tinh tế nhạy cảm, thường thuộc nhóm người theo thiên hướng nghệ thuật, cực kỳ đa cảm. Sau khi phân hóa, Alpha và Omega sẽ sinh ra một loại chất đặc biệt gọi là pheromone có thể hiểu như “tín hiệu sinh học”, mang đặc tính hấp dẫn theo mã gen tự nhiên.
Còn lại là Beta, chiếm đại đa số dân số. Vì không chịu ảnh hưởng bởi pheromone hay các kỳ sinh lý như mẫn cảm (với Alpha) hoặc động dục (với Omega), Beta giữ được đầu óc lý trí và bình tĩnh hơn nhiều.
Nguyên chủ phân hóa thành Alpha từ năm mười hai tuổi, năm nay mười bảy, đang học năm thứ năm tại học viện Lí Tư Khắc Lâm.
Lí Tư Khắc Lâm…
Cất kỹ ống thuốc ức chế, Tịch Chiêu bình tĩnh quan sát xung quanh. Cảnh vật trước mắt bắt đầu khớp dần với ký ức mới được tiếp nhận.
Khu y tế không nằm trong khu giảng dạy chính, nơi đây mọc lên những tòa nhà mang đậm phong cách kiến trúc Gothic, mái vòm nhọn cao vυ"t, trần nhà cao ngất, bên ngoài trang trí bằng các chi tiết chạm trổ tinh xảo và tháp nhọn, tạo cảm giác thẳng đứng và cổ kính.
Hạ góc nhìn xuống, bên bãi cỏ phía trước là mấy chiếc ô che nắng trắng tinh như những cây nấm khổng lồ, dưới đó vang lên tiếng cười rộn ràng, thỉnh thoảng có thêm tiếng violin và sáo du dương làm nền.
Trên con đường lát đá ven bãi cỏ, nhóm học sinh ba năm đi lại, người thì đi sinh hoạt câu lạc bộ, người thì tới lớp học tự chọn ngoài chương trình chính.
Lí Tư Khắc Lâm là học viện tư nhân nổi tiếng, chia làm bảy khối học, trong đó ba khối đầu là trung học cơ sở, bốn khối sau là trung học phổ thông.
Người có thể bước vào nơi này chỉ thuộc hai loại, một là gia thế hiển hách, hai là học lực phi thường. Thế nên bên ngoài thường gọi nó bằng một cái tên rõ ràng và mục tiêu hơn hẳn “Trường quý tộc tinh anh.”
Cái tên nghe như mỉa mai “chọn học sinh theo thân phận”, “chỉ đào tạo chính khách và nhà tài phiệt”, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì tới tinh thần phụ huynh sẵn sàng bán nhà bán đất để cho con chen chân vào. Trong mắt họ, thậm chí một tấm bằng tốt nghiệp phổ thông của trường này còn đáng giá hơn cả bằng đại học chính quy của trường bình thường thế mới thấy thanh danh của trường đáng gờm cỡ nào.
Dẹp đi ý định muốn bình luận vài câu về hai chữ “quý tộc”, Tịch Chiêu lần theo chỉ dẫn của bác sĩ Chu đến khu ký túc xá cách ly dành cho Alpha. Vừa rẽ qua góc hành lang, một bóng đen đột ngột lao tới, nếu không kịp dừng bước thì chắc anh ăn nguyên quả vào mặt.
Bộp, bộp, bộp.
Một quả bóng cam bật tưng tưng trên sàn, mấy nam sinh cười nói ồn ào băng qua hành lang. Dẫn đầu là một Alpha, ánh mắt sáng lên khi thấy Tịch Chiêu. Hắn nhanh chân tiến lại gần, đè bóng xuống rồi cười tươi rói áp sát: “Tịch Chiêu, cậu không sao chứ?”
Vừa nói vừa giơ tay định khoác vai Tịch Chiêu.
Mắt đen khẽ động, Tịch Chiêu nghiêng người né tránh.
Động tác này rõ ràng quá mức. Alpha kia cứng mặt một giây, nhưng nhanh chóng tươi cười lại, tiện tay quăng bóng cho đám bạn phía sau rồi nhún vai tỏ vẻ chẳng có gì to tát.
“Tôi vừa chơi bóng xong, toàn thân đổ mồ hôi, quên mất bạn Tịch đây còn kỹ tính hơn cả Omega, ngại quá ngại quá.”
Giọng điệu vô cùng thân thiện, nụ cười sảng khoái, trông hệt như trêu đùa giữa bạn bè.
Nhưng mà, bao nhiêu gai nhọn bọc trong lớp nhung, chẳng phải thường xuất hiện trong mấy câu “bông đùa” thế này sao?
Không để lộ gì ra mặt, Tịch Chiêu gật đầu theo đúng nhân vật gốc, trông chẳng hề có tí lửa giận nào.
Alpha cười càng rạng rỡ, đưa mắt nhìn quanh, hạ giọng ghé sát: “Thế nào? Cái tôi đưa có hữu hiệu không? Phòng y tế sao mà phát hiện ra được chứ...”
Ánh mắt giấu sau mái tóc dài của Tịch Chiêu dần trầm xuống, nhưng Alpha trước mặt lại chẳng nhận ra, vẫn cười hí hửng: “Ảnh lúc hắn mất khống chế chụp được chưa? Đừng lo, dù có đưa tới trung tâm y tế thì cũng chẳng kiểm tra ra cái gì đâu…”
“Điện thoại hỏng rồi, chưa kịp chụp.”
Tịch Chiêu rút từ túi đồng phục ra chiếc điện thoại vỡ nát theo trí nhớ, đây là máy của nguyên chủ, bị văng xuống đất khi bị Lộ Kiêu đẩy ngã lúc trước.
Alpha nghe xong mặt đen sì như chảo đáy, môi gượng kéo thành nụ cười: “Không sao, dù gì cũng bị xe bảo hộ đưa đi trước mặt bao người rồi, mất mặt cũng đủ rồi.”
Mặt mũi thế là đủ? Đủ cái đầu cậu! Alpha suýt nữa tức đến phun máu.
Alpha vị thành niên mất kiểm soát trong kỳ mẫn cảm thì sao? Trường cấp ba nào chẳng trang bị xe bảo hộ để xử lý mấy vụ như thế, tháng nào chẳng xảy ra đôi ba lần. Cái gọi là “mất mặt” cũng chỉ là đề tài để đám học sinh cười đùa cho vui.
Chỉ khi hình ảnh Lộ Kiêu phát điên, tàn bạo mất khống chế bị tung ra, thì mới thật sự gọi là đả kích trí mạng!
Nghĩ đến lọ thuốc hắn phải bỏ tiền lớn ra mua, Alpha tức đến vặn vẹo nét mặt. Nhưng thấy Tịch Chiêu vẫn giữ nguyên gương mặt u ám không cảm xúc, cuối cùng cũng chỉ đành nuốt cục tức vào bụng.
“Thuốc cậu mua đắt lắm à?” Tịch Chiêu bỗng nhiên lên tiếng hỏi.
Alpha mừng thầm, nhưng miệng vẫn giả vờ bình tĩnh: “Khụ khụ, cũng không quá đắt lắm…”
“Vậy thì tốt.”
Tịch Chiêu lạnh nhạt ngắt lời, nói xong xoay người bước thẳng vào nhà vệ sinh, không thèm nhìn lại.
Đây là một thế giới đặc biệt ngoài giới tính nam và nữ như thông thường, con người còn được phân thành ba giới tính phụ: Alpha, Beta và Omega, theo tỷ lệ 1:5:1.
Trong đó, Alpha vượt trội người thường cả về thể chất lẫn trí lực, theo Tịch Chiêu đánh giá thì đúng chuẩn "tiến hóa vượt bậc". Omega thì bất kể giới tính đều có thể sinh sản, tinh tế nhạy cảm, thường thuộc nhóm người theo thiên hướng nghệ thuật, cực kỳ đa cảm. Sau khi phân hóa, Alpha và Omega sẽ sinh ra một loại chất đặc biệt gọi là pheromone có thể hiểu như “tín hiệu sinh học”, mang đặc tính hấp dẫn theo mã gen tự nhiên.
Nguyên chủ phân hóa thành Alpha từ năm mười hai tuổi, năm nay mười bảy, đang học năm thứ năm tại học viện Lí Tư Khắc Lâm.
Lí Tư Khắc Lâm…
Cất kỹ ống thuốc ức chế, Tịch Chiêu bình tĩnh quan sát xung quanh. Cảnh vật trước mắt bắt đầu khớp dần với ký ức mới được tiếp nhận.
Khu y tế không nằm trong khu giảng dạy chính, nơi đây mọc lên những tòa nhà mang đậm phong cách kiến trúc Gothic, mái vòm nhọn cao vυ"t, trần nhà cao ngất, bên ngoài trang trí bằng các chi tiết chạm trổ tinh xảo và tháp nhọn, tạo cảm giác thẳng đứng và cổ kính.
Hạ góc nhìn xuống, bên bãi cỏ phía trước là mấy chiếc ô che nắng trắng tinh như những cây nấm khổng lồ, dưới đó vang lên tiếng cười rộn ràng, thỉnh thoảng có thêm tiếng violin và sáo du dương làm nền.
Lí Tư Khắc Lâm là học viện tư nhân nổi tiếng, chia làm bảy khối học, trong đó ba khối đầu là trung học cơ sở, bốn khối sau là trung học phổ thông.
Người có thể bước vào nơi này chỉ thuộc hai loại, một là gia thế hiển hách, hai là học lực phi thường. Thế nên bên ngoài thường gọi nó bằng một cái tên rõ ràng và mục tiêu hơn hẳn “Trường quý tộc tinh anh.”
Cái tên nghe như mỉa mai “chọn học sinh theo thân phận”, “chỉ đào tạo chính khách và nhà tài phiệt”, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì tới tinh thần phụ huynh sẵn sàng bán nhà bán đất để cho con chen chân vào. Trong mắt họ, thậm chí một tấm bằng tốt nghiệp phổ thông của trường này còn đáng giá hơn cả bằng đại học chính quy của trường bình thường thế mới thấy thanh danh của trường đáng gờm cỡ nào.
Bộp, bộp, bộp.
Một quả bóng cam bật tưng tưng trên sàn, mấy nam sinh cười nói ồn ào băng qua hành lang. Dẫn đầu là một Alpha, ánh mắt sáng lên khi thấy Tịch Chiêu. Hắn nhanh chân tiến lại gần, đè bóng xuống rồi cười tươi rói áp sát: “Tịch Chiêu, cậu không sao chứ?”
Vừa nói vừa giơ tay định khoác vai Tịch Chiêu.
Mắt đen khẽ động, Tịch Chiêu nghiêng người né tránh.
Động tác này rõ ràng quá mức. Alpha kia cứng mặt một giây, nhưng nhanh chóng tươi cười lại, tiện tay quăng bóng cho đám bạn phía sau rồi nhún vai tỏ vẻ chẳng có gì to tát.
“Tôi vừa chơi bóng xong, toàn thân đổ mồ hôi, quên mất bạn Tịch đây còn kỹ tính hơn cả Omega, ngại quá ngại quá.”
Giọng điệu vô cùng thân thiện, nụ cười sảng khoái, trông hệt như trêu đùa giữa bạn bè.
Nhưng mà, bao nhiêu gai nhọn bọc trong lớp nhung, chẳng phải thường xuất hiện trong mấy câu “bông đùa” thế này sao?
Không để lộ gì ra mặt, Tịch Chiêu gật đầu theo đúng nhân vật gốc, trông chẳng hề có tí lửa giận nào.
Alpha cười càng rạng rỡ, đưa mắt nhìn quanh, hạ giọng ghé sát: “Thế nào? Cái tôi đưa có hữu hiệu không? Phòng y tế sao mà phát hiện ra được chứ...”
Ánh mắt giấu sau mái tóc dài của Tịch Chiêu dần trầm xuống, nhưng Alpha trước mặt lại chẳng nhận ra, vẫn cười hí hửng: “Ảnh lúc hắn mất khống chế chụp được chưa? Đừng lo, dù có đưa tới trung tâm y tế thì cũng chẳng kiểm tra ra cái gì đâu…”
“Điện thoại hỏng rồi, chưa kịp chụp.”
Tịch Chiêu rút từ túi đồng phục ra chiếc điện thoại vỡ nát theo trí nhớ, đây là máy của nguyên chủ, bị văng xuống đất khi bị Lộ Kiêu đẩy ngã lúc trước.
Alpha nghe xong mặt đen sì như chảo đáy, môi gượng kéo thành nụ cười: “Không sao, dù gì cũng bị xe bảo hộ đưa đi trước mặt bao người rồi, mất mặt cũng đủ rồi.”
Mặt mũi thế là đủ? Đủ cái đầu cậu! Alpha suýt nữa tức đến phun máu.
Alpha vị thành niên mất kiểm soát trong kỳ mẫn cảm thì sao? Trường cấp ba nào chẳng trang bị xe bảo hộ để xử lý mấy vụ như thế, tháng nào chẳng xảy ra đôi ba lần. Cái gọi là “mất mặt” cũng chỉ là đề tài để đám học sinh cười đùa cho vui.
Chỉ khi hình ảnh Lộ Kiêu phát điên, tàn bạo mất khống chế bị tung ra, thì mới thật sự gọi là đả kích trí mạng!
Nghĩ đến lọ thuốc hắn phải bỏ tiền lớn ra mua, Alpha tức đến vặn vẹo nét mặt. Nhưng thấy Tịch Chiêu vẫn giữ nguyên gương mặt u ám không cảm xúc, cuối cùng cũng chỉ đành nuốt cục tức vào bụng.
“Thuốc cậu mua đắt lắm à?” Tịch Chiêu bỗng nhiên lên tiếng hỏi.
Alpha mừng thầm, nhưng miệng vẫn giả vờ bình tĩnh: “Khụ khụ, cũng không quá đắt lắm…”
“Vậy thì tốt.”
Tịch Chiêu lạnh nhạt ngắt lời, nói xong xoay người bước thẳng vào nhà vệ sinh, không thèm nhìn lại.
12
0
2 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
