TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 7
Chương 7

Một cú quỳ lạy vì tình yêu.

Mà cái người mặt mũi góc cạnh như điêu khắc, gia thế sánh ngang nam chính, mang kỹ năng “liếʍ chó” lên đến đỉnh cao, nam phụ sâu nặng ấy chính là Tịch Chiêu, cũng chính là thằng điên Alpha bị anh mới quật cho suýt ngất trong phòng thiết bị.

Thiếu gia nhà họ Lộ, Lộ Kiêu.

Chữ “Kiêu” trong tên nghĩa là chiến mã dũng mãnh, quả không sai chút nào.

Nam phụ này, đúng như tên gọi ngoài “si tình” ra, còn kiêm luôn vai phản diện tâm thần nhất truyện, một thân hai vai, hiệu suất full điểm.

Anh ta vì được Omega giúp đỡ một lần mà đem lòng yêu từ đó. Sau này cứ như chó điên đuổi theo couple chính, từ chính văn tới phiên ngoại, sống để cắn, chết cũng không yên, xứng danh chiến thần trong giới “chó điên”.

Mà Tịch Chiêu đây? Chỉ là một pháo hôi nhỏ bé dám mơ tưởng tới thụ, lại còn đυ.ng độ phản diện điên khùng nhất truyện.

Tịch Chiêu nghiêm túc kiểm kê thời lượng xuất hiện của mình, phát hiện còn thua cả con mèo tam thể dưới lầu nhà thụ, không hiểu vì sao bản thân bị kéo vào đây.

Cho hỏi xuyên kiểu này có ý nghĩa gì không?

Xuyên thư để làm gì? Diễn hết cốt truyện để lấy vé về nhà? Cưa đổ nhân vật chính để hút năng lượng cảm xúc? Hay là vô tình bị kéo vào một trò chơi vô hạn trong thế giới ảo?

Sư tỷ mê văn mạng của anh người thường xuyên chia sẻ cảm nhận sau khi đọc truyện trong nhóm nghiên cứu chẳng phải nói rồi sao, xuyên thư thì nhất định sẽ có hệ thống dẫn đường?

Thế hệ thống của tôi đâu?

“Em lớp nào đấy?”

Tất nhiên, câu này không phải từ hệ thống phát ra.

Tiếng quát tháo vang dội áp sát, người đến mặc chiếc áo polo sọc xanh-trắng-đen đặc trưng của giới giáo viên dạy Toán, bên hông treo xâu chìa khóa leng keng, khuỷu tay kẹp theo cái máy tính bảng. Ngẩng đầu lên, là kiểu đầu hói “đáng tin cậy” mà quý phụ huynh ưa chuộng, vài sợi tóc lưa thưa lượn sóng giữa gió trời như barcode chuẩn bị “toàn quân tử trận”.

Phong cách quá mức bình dân của người này lập tức kéo Tịch Chiêu từ thế giới huyễn tưởng rơi thẳng về thực tại. Ký ức của nguyên chủ cũng đúng lúc bật lên, chủ nhiệm khối lớp 5 của trường Lí Tư Khắc Lâm.

“Không biết Alpha trong kỳ mẫn cảm thì phải tiêm thuốc ức chế mới được đến nơi công cộng à?!”

Tịch Chiêu nhìn thầy chủ nhiệm với ánh mắt khó tả, cảm giác hoang đường lên đến đỉnh điểm.

Tại sao lại có thể dùng nét diễn thật như cuộc đời, gương mặt đầy phẫn nộ chân thành, mà đọc ra những câu từ nghe như diễn cosplay học sinh trong vũ trụ giả lập vậy trời?

Nhìn nét mặt giận sôi của thầy, cùng giọng điệu hoàn toàn tự nhiên khi nhắc đến “kỳ mẫn cảm”, “Alpha”, “thuốc ức chế”, Tịch Chiêu có cảm giác như một lớp màng nước bao quanh thân thể anh đang rung lên dữ dội.

Ở thế giới cũ của anh, không hề tồn tại ABO, càng không có “thuốc ức chế”. Nhưng ở đây, đó là kiến thức phổ thông, không ai nghi ngờ.

Cơn choáng trong đầu càng lúc càng nặng, tiếng thầy chủ nhiệm cũng mờ dần đi, nhưng cảm giác lạc vào giấc mơ dần mờ nhạt. Tịch Chiêu thấy linh hồn mình lơ lửng trên không trung, đang dần dần hòa vào thân xác non trẻ bên dưới. Thính giác, khứu giác, xúc giác… từng giác quan dần trở nên rõ ràng.

“Bốp!”

Lớp màng nước ấy hoàn toàn vỡ tan.

Trước khi bị lực hấp dẫn kéo chìm vào bóng tối, Tịch Chiêu rốt cuộc đã hiểu ra:

Đây không phải tiểu thuyết.

Đây là hiện thực.

*

“Đã bảo là phải đưa môn Sinh lý vào kỳ thi chính thức rồi mà. Mấy đứa trẻ bây giờ ấy hả, trước khi phân hóa thì còn được, chứ sau khi phân hóa là lú hết cả đầu óc, chẳng mấy ai chịu tìm hiểu kỹ về ABO, đến kỳ mẫn cảm cũng dám ăn bậy chạy loạn. Xe cứu hộ vừa đưa một đứa đi, giờ lại có thêm một đứa nữa nằm đây. Mấy em Alpha đến giờ tiêm thuốc ức chế mà cũng không nhớ được à?”

“Ôi trời, thầy Chu à, chuyện kiểm tra để sau đi. Giờ đứa nhỏ thế nào rồi? Có cần đưa đi bệnh viện không?”

“Không cần, mức độ pheromone đang trở lại ổn định…”



Có hai giọng nói vang lên bên tai. Dựa theo trí nhớ của nguyên chủ, một là thầy chủ nhiệm vừa quát anh ngoài hành lang, người còn lại là bác sĩ của phòng y tế trường. Cả hai đều là Beta.

Tịch Chiêu đoán tình hình, từ từ mở mắt ra đập vào mắt là ánh nhìn sắc như chim ưng của một người thứ ba vẫn im lặng từ đầu đến giờ, nhưng luôn hiện hữu rõ rệt trong vùng cảm giác Alpha của anh.

“Tiết trước tôi vừa nhấn mạnh rồi trước kỳ mẫn cảm, Alpha tuyệt đối không được ăn đồ có tính kí©h thí©ɧ. Vậy em nói xem, chuyện lần này có lời giải thích hợp lý nào không?”

Người đàn ông trẻ mặc quân phục, khí thế áp bức mãnh liệt, chân mày ẩn chứa giông bão. Thái độ không thể gọi là thân thiện.

Trong đầu Tịch Chiêu vụt qua hàng trăm phương án, cuối cùng vẫn chọn không nói gì, cúi đầu, bày ra dáng vẻ ‘tôi từ chối hợp tác’.

Bầu không khí lặng đi vài giây.

“Mã số học sinh 54017, Tịch Chiêu. Trừ 10 điểm đánh giá hạnh kiểm. Trước khi kết thúc kỳ mẫn cảm, em miễn đến lớp.”

Thanh niên quân phục như đã quen với phản ứng này, lạnh nhạt thông báo hình phạt rồi cùng thầy chủ nhiệm rời đi.

Họ vừa khuất bóng, bác sĩ Chu nhìn thiếu niên im lặng, mặt mày âm trầm trên giường bệnh, bối rối cười gượng: “Thầy cô là đang lo cho em đấy Tịch Chiêu, em không thể cứ im lặng mãi thế được…”

Không biết nghĩ tới điều gì, bác sĩ Chu lại ngập ngừng, cuối cùng chỉ giúp cậu kéo rèm che ánh sáng rồi dặn: “Em nghỉ ngơi đi. Đợi chỉ số pheromone về mức bình thường rồi thầy sẽ cho phép em chuyển sang khu ký túc xá cách ly dành riêng cho Alpha.”

Giữa hè nắng gắt, hơi nóng bốc từ mặt đất lên tận tim gan, gió nóng phả vào ống tay áo như lò nướng.

Bước ra khỏi phòng y tế, ngón tay Tịch Chiêu còn lưu lại mùi sát trùng. Gương mặt “u ám rầu rĩ” vừa nãy lập tức biến mất sạch sẽ. Anh rút ống thuốc ức chế do bác sĩ Chu kê, đưa lên ánh nắng soi kỹ.

11

0

2 tháng trước

20 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.