0 chữ
Chương 6
Chương 6
Thiếu niên há miệng thở dốc, đầu óc choáng váng.
Mùi mồ hôi hòa với vải bạt thô ráp và mùi tin tức tố nồng đậm trong giai đoạn dễ cảm khiến xoang mũi nóng ran, suy nghĩ lộn xộn đến mức tê liệt.
Cái đau vừa rồi thật sự là quá mức.
Chỉ một roi, mà linh hồn cậu như bị rút ra một nửa, hoài nghi không biết mình có nứt ra làm đôi thật không.
Lửa giận bốc lên, thân thể bị hành hạ, thiếu niên khi nãy còn khí thế hung hăng, giờ thì đầu óc choáng váng, mồ hôi lạnh đầm đìa, cơn dễ cảm cũng như bị đánh bay khỏi người. Trong bóng tối nặng nề, chút tỉnh táo còn sót lại cũng đang dần bị nỗi đau dày xéo chiếm cứ hoàn toàn.
Không biết đã bị đánh bao nhiêu roi, sau lưng không còn chỗ nào là không đau. Cuối cùng, dây nhảy bị Tịch Chiêu quăng sang một bên, tiếng “cạch” nhỏ vang lên cũng đủ khiến cả người thiếu niên cứng lại.
Dĩ nhiên, dù đầu óc có mơ hồ, Tịch Chiêu vẫn rất có chừng mực khi ra tay.
Vị trí bị đánh đều là những chỗ có thể chịu lực, da thịt không rách, nhiều lắm là sưng tím, xung huyết, để lại vài vết bầm đỏ thẫm. Nếu giờ lật vạt áo lên, chắc cũng chỉ thấy một tấm lưng sưng nhẹ nhưng vẫn nguyên vẹn.
Tuy không chảy máu, nhưng đau thì vẫn là đau thật.
Tịch Chiêu nửa quỳ bên cạnh, nhìn mái tóc thiếu niên ướt đẫm mồ hôi, dính bết trên trán. Rõ ràng đã đau đến mức nói không thành tiếng, nhưng đôi mắt màu hổ phách kia vẫn trừng lên đầy thù hằn.
Tịch Chiêu bất ngờ đưa tay, ấn thẳng lên yết hầu thiếu niên.
Chỉ hơi dùng sức, hơi thở của thiếu niên lập tức hỗn loạn hơn nữa. Làn da màu mật bắt đầu biến thành một màu hồng phấn nhạt, như thể bị cắt ra từ trái đào chín mọng.
Vết thương do bị cắn trên gáy Tịch Chiêu vẫn đang rỉ máu, đỏ tươi, rõ ràng là lúc đó tên này đã dùng toàn lực để cắn.
Tịch Chiêu cúi người, bàn tay vẫn giữ chặt không buông, ngón tay ấn lên làn da đang run rẩy, ánh mắt lạnh lẽo, nơi khóe mắt phải, nốt ruồi đỏ như thiêu đốt phát sáng đến yêu dị.
Tí tách.
Một giọt máu nhỏ rơi xuống, lăn dọc theo cằm thiếu niên.
“Bạn học à,” Giọng Tịch Chiêu vang lên chậm rãi, lạnh đến rợn người: “Cậu không biết là không được tùy tiện cắn người sao?”
*
Vận đen không nói trước được.
Dấu máu nơi cổ đã khô lại, bị anh kéo cổ áo đồng phục che kín. Vừa đi về phía phòng y tế, Tịch Chiêu vừa sắp xếp lại mớ ký ức đột nhiên xuất hiện trong đầu.
Sắp tới sắp lui, cuối cùng chỉ còn đọng lại bốn chữ: Vận đen không thoát.
…
Phát hiện mùi trong phòng thiết bị có tác dụng “tẩy não” mạnh mẽ với mình, Tịch Chiêu không dám ở lại lâu. Sau khi dạy dỗ xong, anh lập tức rút lui, trước khi đi còn tốt bụng gỡ dây nhảy khỏi người đang nằm bẹp dí kia.
Loạng choạng bước đến cầu thang, nhìn bóng mình trong gương thiếu niên khoảng mười sáu mười bảy tuổi trong bộ đồng phục học sinh đầu óc anh càng quay mòng mòng.
Người trong gương vóc dáng cao gầy, dáng chuẩn như móc áo, vậy mà bị bộ đồng phục nhàu nát làm cho trông như... cậu ấm dở người, vừa u ám vừa uể oải. Mái tóc mái dài phủ gần nửa mặt, hệt cái rèm che mắt khiến khí chất càng thêm âm trầm. Tịch Chiêu đưa tay vén đám tóc dày đó lên, thiếu niên trong gương cũng đồng thời vén theo, để lộ một gương mặt vô cùng quen thuộc.
Giống mình ghê.
Mà không, chính là mình.
Tịch Chiêu người luôn đi đầu xu hướng, học y cũng phải đẹp trai chuẩn chỉ rơi vào im lặng.
Rồi một mảng ký ức lạ trào dâng, đến khi tiếp thu xong, tâm trạng anh càng thêm phức tạp.
Nói sơ lược tí cho dễ hình dung:
Tịch Chiêu, nam, 21 tuổi, sinh viên tốt nghiệp xuất sắc lớp tài năng trường G, sắp vào học cao học tại Học viện Y G đại. Là thiên tài trẻ tuổi trong mắt thầy cô, là đệ tử cưng khiến giáo sư hướng dẫn đi khoe khắp nơi, thậm chí còn ra vẻ đắc ý trước mặt đối thủ truyền kiếp.
Thế mà ngay khi đang độ thanh xuân rực rỡ nhất, anh lại xuyên thư.
Nhìn tổng thể, sự nghiệp “xuyên thư” trong giới văn mạng đã phát triển đến đỉnh cao nào là cứu người cứu mèo rồi bị xe tông, thức đêm đột tử mở hệ thống, sớm hơn nữa thì trượt chân ngã vào bồn tắm, bồn cầu, hay thậm chí lỗ cống bị mất nắp trước cửa nhà. Nói chung cổng kết nối thế giới khác đã xâm chiếm mọi mặt đời sống ba chiều của chúng ta.
Còn Tịch Chiêu? Xuyên rất gọn gàng, đang đi bộ thì xuyên.
Đi tới đâu xuyên tới đó, nhẹ nhàng đến mức hơi buồn cười.
Nhưng buồn cười nổi gì khi nghĩ đến nhân vật mà mình xuyên vào Tịch Chiêu liền cười không nổi.
Đây là một bộ ABO đam mỹ tên "Thiêu Tâm Truy Ái", cực kỳ cẩu huyết. Nam chính là một Alpha bá đạo kiêu ngạo, thời còn đi học tình cờ gặp gỡ một Omega lạnh lùng quật cường. Từ chán ghét đến rung động, từ không biết yêu đến mạnh mẽ chiếm hữu đủ trò tra công: nhục nhã, cưỡng ép, thế thân, hợp đồng yêu đương. Sau đó quay đầu tỉnh ngộ, mở ra con đường truy thê ngược tâm vạn dặm.
Trong suốt quá trình này, Omega phát huy tối đa thể chất “vạn nhân mê”. Hễ ai tiếp xúc với cậu ta, bất kể Alpha hay Beta, đều yêu mê yêu mệt. Kết quả là nam chính tức điên, ghen sôi máu, hai người dằn vặt từ trung học lên đại học, từ đại học đến tốt nghiệp, một bên chạy một bên đuổi, cả thế giới thành sân khấu cho bọn họ diễn trò cẩu huyết.
Tịch Chiêu tiếp thu xong khối “tình sử chấn động” ấy, cảm thấy tam quan và logic đều bị đập vỡ. Rảnh quá ha? Sao không đi bắt ốc vít cho nhà máy?
Anh tôn trọng văn học và đa dạng chủng loài, nhưng làm ơn, đừng liên lụy người vô tội.
Mà theo logic kinh điển, loại truyện này chắc chắn không thể thiếu nam phụ chất xúc tác hoàn hảo cho mạch tình cảm.
Nam phụ là bến cảng dịu dàng khi Omega tuyệt vọng, là rào cản cứng đầu ngáng đường công truy thê. Là người khiến thụ cảm động rơi lệ, suýt nữa dao động; là người khiến công phát rồ phát điên, nghiến răng trợn mắt. Nhưng cuối cùng vẫn chỉ nhận được câu “Tôi vẫn yêu anh ấy”, kết thúc bằng cảnh tự giác thua cuộc, cam chịu nói: “Từ nay anh chính là anh trai của em.”
Mùi mồ hôi hòa với vải bạt thô ráp và mùi tin tức tố nồng đậm trong giai đoạn dễ cảm khiến xoang mũi nóng ran, suy nghĩ lộn xộn đến mức tê liệt.
Cái đau vừa rồi thật sự là quá mức.
Chỉ một roi, mà linh hồn cậu như bị rút ra một nửa, hoài nghi không biết mình có nứt ra làm đôi thật không.
Lửa giận bốc lên, thân thể bị hành hạ, thiếu niên khi nãy còn khí thế hung hăng, giờ thì đầu óc choáng váng, mồ hôi lạnh đầm đìa, cơn dễ cảm cũng như bị đánh bay khỏi người. Trong bóng tối nặng nề, chút tỉnh táo còn sót lại cũng đang dần bị nỗi đau dày xéo chiếm cứ hoàn toàn.
Không biết đã bị đánh bao nhiêu roi, sau lưng không còn chỗ nào là không đau. Cuối cùng, dây nhảy bị Tịch Chiêu quăng sang một bên, tiếng “cạch” nhỏ vang lên cũng đủ khiến cả người thiếu niên cứng lại.
Vị trí bị đánh đều là những chỗ có thể chịu lực, da thịt không rách, nhiều lắm là sưng tím, xung huyết, để lại vài vết bầm đỏ thẫm. Nếu giờ lật vạt áo lên, chắc cũng chỉ thấy một tấm lưng sưng nhẹ nhưng vẫn nguyên vẹn.
Tuy không chảy máu, nhưng đau thì vẫn là đau thật.
Tịch Chiêu nửa quỳ bên cạnh, nhìn mái tóc thiếu niên ướt đẫm mồ hôi, dính bết trên trán. Rõ ràng đã đau đến mức nói không thành tiếng, nhưng đôi mắt màu hổ phách kia vẫn trừng lên đầy thù hằn.
Tịch Chiêu bất ngờ đưa tay, ấn thẳng lên yết hầu thiếu niên.
Chỉ hơi dùng sức, hơi thở của thiếu niên lập tức hỗn loạn hơn nữa. Làn da màu mật bắt đầu biến thành một màu hồng phấn nhạt, như thể bị cắt ra từ trái đào chín mọng.
Tịch Chiêu cúi người, bàn tay vẫn giữ chặt không buông, ngón tay ấn lên làn da đang run rẩy, ánh mắt lạnh lẽo, nơi khóe mắt phải, nốt ruồi đỏ như thiêu đốt phát sáng đến yêu dị.
Tí tách.
Một giọt máu nhỏ rơi xuống, lăn dọc theo cằm thiếu niên.
“Bạn học à,” Giọng Tịch Chiêu vang lên chậm rãi, lạnh đến rợn người: “Cậu không biết là không được tùy tiện cắn người sao?”
*
Vận đen không nói trước được.
Dấu máu nơi cổ đã khô lại, bị anh kéo cổ áo đồng phục che kín. Vừa đi về phía phòng y tế, Tịch Chiêu vừa sắp xếp lại mớ ký ức đột nhiên xuất hiện trong đầu.
Sắp tới sắp lui, cuối cùng chỉ còn đọng lại bốn chữ: Vận đen không thoát.
Phát hiện mùi trong phòng thiết bị có tác dụng “tẩy não” mạnh mẽ với mình, Tịch Chiêu không dám ở lại lâu. Sau khi dạy dỗ xong, anh lập tức rút lui, trước khi đi còn tốt bụng gỡ dây nhảy khỏi người đang nằm bẹp dí kia.
Loạng choạng bước đến cầu thang, nhìn bóng mình trong gương thiếu niên khoảng mười sáu mười bảy tuổi trong bộ đồng phục học sinh đầu óc anh càng quay mòng mòng.
Người trong gương vóc dáng cao gầy, dáng chuẩn như móc áo, vậy mà bị bộ đồng phục nhàu nát làm cho trông như... cậu ấm dở người, vừa u ám vừa uể oải. Mái tóc mái dài phủ gần nửa mặt, hệt cái rèm che mắt khiến khí chất càng thêm âm trầm. Tịch Chiêu đưa tay vén đám tóc dày đó lên, thiếu niên trong gương cũng đồng thời vén theo, để lộ một gương mặt vô cùng quen thuộc.
Giống mình ghê.
Mà không, chính là mình.
Tịch Chiêu người luôn đi đầu xu hướng, học y cũng phải đẹp trai chuẩn chỉ rơi vào im lặng.
Rồi một mảng ký ức lạ trào dâng, đến khi tiếp thu xong, tâm trạng anh càng thêm phức tạp.
Nói sơ lược tí cho dễ hình dung:
Tịch Chiêu, nam, 21 tuổi, sinh viên tốt nghiệp xuất sắc lớp tài năng trường G, sắp vào học cao học tại Học viện Y G đại. Là thiên tài trẻ tuổi trong mắt thầy cô, là đệ tử cưng khiến giáo sư hướng dẫn đi khoe khắp nơi, thậm chí còn ra vẻ đắc ý trước mặt đối thủ truyền kiếp.
Thế mà ngay khi đang độ thanh xuân rực rỡ nhất, anh lại xuyên thư.
Nhìn tổng thể, sự nghiệp “xuyên thư” trong giới văn mạng đã phát triển đến đỉnh cao nào là cứu người cứu mèo rồi bị xe tông, thức đêm đột tử mở hệ thống, sớm hơn nữa thì trượt chân ngã vào bồn tắm, bồn cầu, hay thậm chí lỗ cống bị mất nắp trước cửa nhà. Nói chung cổng kết nối thế giới khác đã xâm chiếm mọi mặt đời sống ba chiều của chúng ta.
Còn Tịch Chiêu? Xuyên rất gọn gàng, đang đi bộ thì xuyên.
Đi tới đâu xuyên tới đó, nhẹ nhàng đến mức hơi buồn cười.
Nhưng buồn cười nổi gì khi nghĩ đến nhân vật mà mình xuyên vào Tịch Chiêu liền cười không nổi.
Đây là một bộ ABO đam mỹ tên "Thiêu Tâm Truy Ái", cực kỳ cẩu huyết. Nam chính là một Alpha bá đạo kiêu ngạo, thời còn đi học tình cờ gặp gỡ một Omega lạnh lùng quật cường. Từ chán ghét đến rung động, từ không biết yêu đến mạnh mẽ chiếm hữu đủ trò tra công: nhục nhã, cưỡng ép, thế thân, hợp đồng yêu đương. Sau đó quay đầu tỉnh ngộ, mở ra con đường truy thê ngược tâm vạn dặm.
Trong suốt quá trình này, Omega phát huy tối đa thể chất “vạn nhân mê”. Hễ ai tiếp xúc với cậu ta, bất kể Alpha hay Beta, đều yêu mê yêu mệt. Kết quả là nam chính tức điên, ghen sôi máu, hai người dằn vặt từ trung học lên đại học, từ đại học đến tốt nghiệp, một bên chạy một bên đuổi, cả thế giới thành sân khấu cho bọn họ diễn trò cẩu huyết.
Tịch Chiêu tiếp thu xong khối “tình sử chấn động” ấy, cảm thấy tam quan và logic đều bị đập vỡ. Rảnh quá ha? Sao không đi bắt ốc vít cho nhà máy?
Anh tôn trọng văn học và đa dạng chủng loài, nhưng làm ơn, đừng liên lụy người vô tội.
Mà theo logic kinh điển, loại truyện này chắc chắn không thể thiếu nam phụ chất xúc tác hoàn hảo cho mạch tình cảm.
Nam phụ là bến cảng dịu dàng khi Omega tuyệt vọng, là rào cản cứng đầu ngáng đường công truy thê. Là người khiến thụ cảm động rơi lệ, suýt nữa dao động; là người khiến công phát rồ phát điên, nghiến răng trợn mắt. Nhưng cuối cùng vẫn chỉ nhận được câu “Tôi vẫn yêu anh ấy”, kết thúc bằng cảnh tự giác thua cuộc, cam chịu nói: “Từ nay anh chính là anh trai của em.”
11
0
2 tháng trước
18 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
