0 chữ
Chương 5
Chương 5
Thiếu niên run bần bật, đôi mắt màu hổ phách đỏ rực, ánh máu như muốn trào ra. Cậu cắn chặt quai hàm, răng nghiến đến kêu rắc rắc.
Từ nhỏ tới lớn, chưa từng có ai dám đối xử với cậu như vậy... Từ nhỏ tới lớn...
Tịch Chiêu... Tịch Chiêu...
Trong lòng cậu lặp đi lặp lại cái tên này như một lời nguyền, như thể muốn cắn nát da thịt, uống máu nuốt xương người này.
Phát hiện lực đè trên eo hơi lỏng đi, đôi mắt thiếu niên lập tức tối sầm lại.
Trong một cú vặn người khó tin, cậu dùng sức bật người, đầu gối xoay, cả người vọt lên, dùng trán húc thẳng vào mũi Tịch Chiêu...
Bốp!
Một bàn tay dài đẹp đè thẳng lên đầu cậu, lại một lần nữa đẩy cậu úp sấp xuống đệm.
Lần này, Tịch Chiêu không hề nương tay.
Từ khe hở giữa các ngón tay, ánh mắt của anh lạnh lẽo mà châm chọc, sắc như dao.
Ý cười lãnh khốc ấy rơi vào đáy mắt thiếu niên, khiến sau lưng cậu bất giác nổi lên một trận ớn lạnh.
“Ban đầu tôi còn định nói chuyện tử tế với cậu.” Tịch Chiêu siết chặt bàn tay đang ấn lên mặt thiếu niên, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng khinh bỉ: “Nhưng giờ xem ra, trước khi nói chuyện, phải xử lý cậu một trận mới thấy sảng khoái.”
“Ha ha ha...” Rõ ràng đang bị đè chặt đến không thể ngẩng đầu, thiếu niên vẫn cười nghẹn ngào, điên cuồng đến mất kiểm soát: “Tịch Chiêu! Tao sẽ không tha cho mày! Có giỏi thì gϊếŧ luôn tao đi! Mày không gϊếŧ tao hôm nay, sau này gặp một lần tao đánh một lần!!”
Tịch Chiêu cũng bật cười.
Cái nhà kho cũ kỹ bỗng chốc vì tiếng cười ấy mà sáng bừng lên vài phần, ngay cả nốt ruồi đỏ bên khóe mắt phải cũng như phát sáng theo nhưng ánh sáng ấy nhanh chóng bị khí lạnh hòa tan, không còn chút yêu dị nào, chỉ còn lại sự nguy hiểm đến nghẹt thở.
Anh đứng dậy, không hề nương tay mà đạp mạnh một phát lên con chó điên đang giãy dưới chân. Tiếng rên nghẹn lại trong cổ họng cùng với động tác quặn người vì đau, Tịch Chiêu mặc kệ.
Nhìn quanh một vòng không thấy gậy gộc gì thuận tay, anh dứt khoát lại lôi ra một sợi dây nhảy từ trong rương, gập đôi lại, đầu dây chập vào nhau phát ra tiếng “Rắc” nhỏ lạnh lẽo: “Bước đầu tiên, phiền cậu sửa cái tật hay nói tục giùm tôi cái.”
Thiếu niên còn đang định mở miệng chửi thêm, nhưng ngay lập tức, sợi dây nhảy vung lên quất thẳng xuống sống lưng!
Cơn đau bén nhọn từ bả vai xẹt ngang hông, lan đến cả chỗ vừa bị tát mạnh lúc trước, khiến đầu óc cậu trống rỗng trong một giây đến mức phản ứng không kịp chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy toàn thân co rút, như một con thiên nga sắp chết đột ngột ngẩng đầu, rồi lại đổ ập xuống đệm.
... Nằm, chết tiệt...
Từ nhỏ tới lớn, chưa từng có ai dám đối xử với cậu như vậy... Từ nhỏ tới lớn...
Tịch Chiêu... Tịch Chiêu...
Trong lòng cậu lặp đi lặp lại cái tên này như một lời nguyền, như thể muốn cắn nát da thịt, uống máu nuốt xương người này.
Phát hiện lực đè trên eo hơi lỏng đi, đôi mắt thiếu niên lập tức tối sầm lại.
Trong một cú vặn người khó tin, cậu dùng sức bật người, đầu gối xoay, cả người vọt lên, dùng trán húc thẳng vào mũi Tịch Chiêu...
Bốp!
Một bàn tay dài đẹp đè thẳng lên đầu cậu, lại một lần nữa đẩy cậu úp sấp xuống đệm.
Lần này, Tịch Chiêu không hề nương tay.
Từ khe hở giữa các ngón tay, ánh mắt của anh lạnh lẽo mà châm chọc, sắc như dao.
“Ban đầu tôi còn định nói chuyện tử tế với cậu.” Tịch Chiêu siết chặt bàn tay đang ấn lên mặt thiếu niên, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng khinh bỉ: “Nhưng giờ xem ra, trước khi nói chuyện, phải xử lý cậu một trận mới thấy sảng khoái.”
“Ha ha ha...” Rõ ràng đang bị đè chặt đến không thể ngẩng đầu, thiếu niên vẫn cười nghẹn ngào, điên cuồng đến mất kiểm soát: “Tịch Chiêu! Tao sẽ không tha cho mày! Có giỏi thì gϊếŧ luôn tao đi! Mày không gϊếŧ tao hôm nay, sau này gặp một lần tao đánh một lần!!”
Tịch Chiêu cũng bật cười.
Cái nhà kho cũ kỹ bỗng chốc vì tiếng cười ấy mà sáng bừng lên vài phần, ngay cả nốt ruồi đỏ bên khóe mắt phải cũng như phát sáng theo nhưng ánh sáng ấy nhanh chóng bị khí lạnh hòa tan, không còn chút yêu dị nào, chỉ còn lại sự nguy hiểm đến nghẹt thở.
Nhìn quanh một vòng không thấy gậy gộc gì thuận tay, anh dứt khoát lại lôi ra một sợi dây nhảy từ trong rương, gập đôi lại, đầu dây chập vào nhau phát ra tiếng “Rắc” nhỏ lạnh lẽo: “Bước đầu tiên, phiền cậu sửa cái tật hay nói tục giùm tôi cái.”
Thiếu niên còn đang định mở miệng chửi thêm, nhưng ngay lập tức, sợi dây nhảy vung lên quất thẳng xuống sống lưng!
Cơn đau bén nhọn từ bả vai xẹt ngang hông, lan đến cả chỗ vừa bị tát mạnh lúc trước, khiến đầu óc cậu trống rỗng trong một giây đến mức phản ứng không kịp chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy toàn thân co rút, như một con thiên nga sắp chết đột ngột ngẩng đầu, rồi lại đổ ập xuống đệm.
11
0
2 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
