0 chữ
Chương 4
Chương 4
“Khụ khụ...” Cậu thở hổn hển, vừa ho vừa cười nhạo: “Có giỏi thì gϊếŧ luôn tao đi... Tao đời nào lại đi cúi đầu trước cái loại bỏ thuốc người khác như mày... Ah!”
Tịch Chiêu gia tăng lực đầu gối đè xuống, đồng thời siết mạnh dây nhảy.
“Đừng có nói bậy trước mặt tôi.” Ánh mắt lướt qua đôi môi trắng bệch vì đau của đối phương, thoáng dừng lại. Giọng anh nghiêm túc hơn hẳn: “Tôi không biết cái gì mà "Thuốc".”
Thiếu niên bật cười khinh miệt, rõ ràng là không tin một chữ nào.
Tịch Chiêu cũng chẳng mong cậu ta tin. Có thể mở miệng giải thích được một câu đã là giới hạn tốt tính của anh trong tình huống bị khıêυ khí©h thế này.
Hai người vẫn đang giằng co, trong không gian hẹp chật chội ấy, mùi rượu Tequila vẫn chưa nhạt đi, ngược lại còn lẫn vào một làn hương bạc hà the mát, hơi chua. Hương vị lạnh và nóng quyện vào nhau, vừa đối chọi vừa dung hòa, khiến bầu không khí càng trở nên căng thẳng kỳ dị.
Cơ thể Tịch Chiêu bỗng trở nên nóng rực một cách khó hiểu. Anh nghiến răng, lạnh mặt, cố kìm nén cảm giác muốn cắn người.
Quá kỳ quái. Hai chiếc răng nanh trong miệng như đang mọc lại lần nữa, đau âm ỉ, ngứa ngáy đến khó chịu.
Rõ ràng anh là thuần chủng nhân loại, tuyệt đối không có gen quái vật hút máu nào cả...
Trong bầu không khí vừa trầm lắng vừa nóng rực ấy, ánh mắt Tịch Chiêu mất dần tiêu điểm, cứ mơ hồ trôi theo hơi thở dồn dập.
Thiếu niên bị đè nằm trên tấm đệm, l*иg ngực phập phồng mãnh liệt. Phía sau cổ đẫm mồ hôi, làn da màu mật dưới ánh sáng mờ mờ như một khối bánh caramel mềm mại, bên sườn cổ thậm chí còn thấy rõ cả mạch máu đang nhảy lên từng nhịp, tràn đầy sức sống và khí thế tuổi trẻ khó thuần.
Tịch Chiêu bỗng dưng cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Trên người cậu có mùi gì lạ thế?” Anh cau mày hỏi.
Thiếu niên tức đến cực độ, gào lên: “Không phải mày bỏ thuốc tao mới khiến tao phát tình sớm à? Mùi lạ? Mày tưởng tin tức tố của mày dễ ngửi lắm chắc? Tao ngửi xong còn muốn nôn đây này!!”
Một chuỗi hình ảnh không thích hợp lập tức trồi lên đầu.
Cộng thêm máu dồn lên não, sát khí bốc đầy người, Tịch Chiêu chỉ muốn khiến tên kia câm miệng ngay lập tức.
Bốp!
Một tiếng vang giòn giã vang lên cùng với một cơn đau buốt, thiếu niên mặt mũi lập tức đỏ bừng, không phải vì xấu hổ mà là vì sắp bùng nổ vì giận.
Tịch Chiêu lắc đầu, cố xua đi du͙© vọиɠ kỳ quái trong lòng, giọng vẫn nghiêm khắc: “Tôi nói rồi, đừng có nói tục với tôi.”
“Mẹ nó mày...”
Bốp!
Lại thêm một cái tát không nương tay.
Tịch Chiêu gia tăng lực đầu gối đè xuống, đồng thời siết mạnh dây nhảy.
“Đừng có nói bậy trước mặt tôi.” Ánh mắt lướt qua đôi môi trắng bệch vì đau của đối phương, thoáng dừng lại. Giọng anh nghiêm túc hơn hẳn: “Tôi không biết cái gì mà "Thuốc".”
Thiếu niên bật cười khinh miệt, rõ ràng là không tin một chữ nào.
Tịch Chiêu cũng chẳng mong cậu ta tin. Có thể mở miệng giải thích được một câu đã là giới hạn tốt tính của anh trong tình huống bị khıêυ khí©h thế này.
Hai người vẫn đang giằng co, trong không gian hẹp chật chội ấy, mùi rượu Tequila vẫn chưa nhạt đi, ngược lại còn lẫn vào một làn hương bạc hà the mát, hơi chua. Hương vị lạnh và nóng quyện vào nhau, vừa đối chọi vừa dung hòa, khiến bầu không khí càng trở nên căng thẳng kỳ dị.
Quá kỳ quái. Hai chiếc răng nanh trong miệng như đang mọc lại lần nữa, đau âm ỉ, ngứa ngáy đến khó chịu.
Rõ ràng anh là thuần chủng nhân loại, tuyệt đối không có gen quái vật hút máu nào cả...
Trong bầu không khí vừa trầm lắng vừa nóng rực ấy, ánh mắt Tịch Chiêu mất dần tiêu điểm, cứ mơ hồ trôi theo hơi thở dồn dập.
Thiếu niên bị đè nằm trên tấm đệm, l*иg ngực phập phồng mãnh liệt. Phía sau cổ đẫm mồ hôi, làn da màu mật dưới ánh sáng mờ mờ như một khối bánh caramel mềm mại, bên sườn cổ thậm chí còn thấy rõ cả mạch máu đang nhảy lên từng nhịp, tràn đầy sức sống và khí thế tuổi trẻ khó thuần.
Tịch Chiêu bỗng dưng cảm thấy vô cùng khó chịu.
Thiếu niên tức đến cực độ, gào lên: “Không phải mày bỏ thuốc tao mới khiến tao phát tình sớm à? Mùi lạ? Mày tưởng tin tức tố của mày dễ ngửi lắm chắc? Tao ngửi xong còn muốn nôn đây này!!”
Một chuỗi hình ảnh không thích hợp lập tức trồi lên đầu.
Cộng thêm máu dồn lên não, sát khí bốc đầy người, Tịch Chiêu chỉ muốn khiến tên kia câm miệng ngay lập tức.
Bốp!
Một tiếng vang giòn giã vang lên cùng với một cơn đau buốt, thiếu niên mặt mũi lập tức đỏ bừng, không phải vì xấu hổ mà là vì sắp bùng nổ vì giận.
Tịch Chiêu lắc đầu, cố xua đi du͙© vọиɠ kỳ quái trong lòng, giọng vẫn nghiêm khắc: “Tôi nói rồi, đừng có nói tục với tôi.”
“Mẹ nó mày...”
Bốp!
Lại thêm một cái tát không nương tay.
11
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
