0 chữ
Chương 3
Chương 3
Không ổn.
Tịch Chiêu hít sâu một hơi, cuối cùng cũng nhận ra cơ thể mình đang có gì đó rất lạ.
Anh nhìn thiếu niên trước mặt, thấy đường nét căng chặt ở hàm dưới, từng câu từng chữ bật ra từ miệng mình đều mang theo mệnh lệnh không cho phép cãi lời: “Tôi nói, buông tay.”
Người kia toàn thân cứng đờ.
Không ngờ lại cúi đầu, cắn thẳng một phát vào gáy Tịch Chiêu!
Trong đầu như có một sợi dây thần kinh nào đó bị cắn đứt...
Một luồng cảm giác kỳ quái chưa từng có tràn thẳng vào óc, kéo cả người rơi vào một cảnh tượng xa lạ không tên. Lần đầu tiên, vẻ kinh ngạc hiện rõ trong mắt Tịch Chiêu.
Anh theo bản năng giơ tay, nắm gáy tên nhóc kia, “Bốp” một tiếng ném thẳng cậu ta khỏi người mình.
Máu tươi tuôn ra.
Làn da bị cắn rách mang đến cảm giác tê dại khác thường, đưa tay lên ấn mới phát hiện còn có thể sờ thấy hai vết răng rõ rệt.
Toàn thân Tịch Chiêu nổi da gà.
Chờ cho cơn đau sắc nhọn dịu đi thành nhức nhối âm ỉ, anh đã đạp tên kia xuống tấm đệm dưới sàn, mũi chân kẹp chặt eo cậu ta, dùng sức nghiền một cái liền nghe thấy tiếng rên nghẹn phát ra.
Thật sự là, thật sự là, thật sự là...
Che gáy lại, máu vẫn đang chảy ròng ròng. Tịch Chiêu tức đến mức không biết phải mắng thế nào.
Đánh nhau thì đánh nhau, tự nhiên đi cắn người là sao? Cậu tưởng cậu là chó thật à?
...
Tên chó điên kia bị anh đè dưới chân vẫn còn giãy dụa dữ dội, sức lực quá lớn suýt nữa thật sự xốc cả Tịch Chiêu lên.
Trong lòng Tịch Chiêu, một cơn tức vô danh bùng nổ như cháy đốt.
Tự nhiên bị đưa đến cái nơi quái quỷ này, còn bị một tên bệnh thần kinh cắn cho một phát, tượng đất gặp chuyện còn phải nổi nóng ba phần, huống chi là tôi, Tịch Chiêu, người đang sống sờ sờ?
Tịch Chiêu cười lạnh một tiếng, ngồi thụp xuống, đầu gối lại đè lên thắt lưng tên kia. Anh tiện tay túm lấy sợi dây nhảy bằng nhựa ở bên cạnh, xoắn mạnh hai cổ tay đang giãy giụa của thiếu niên ra sau rồi cột chặt lại. Sau khi chắc chắn người này không thể vùng ra, anh bất ngờ kéo mạnh hai tay bị trói giật chéo lên lưng, giọng lạnh đến rợn người: “Tao đã nhắc mày buông tay, mày quên à?”
Sợi dây nhảy bằng nhựa siết chặt lấy cổ tay, đau lan đến cả bả vai, nóng rát như lửa đốt.
Tư thế bị khóa khiến thiếu niên chỉ có thể cúi rạp người mới đỡ được chút đau. Nhưng lúc này, hơn nửa gương mặt của cậu ta đã bị đè vào đệm, trán đỏ lên vì bị ma sát, mồ hôi vã ra không ngớt. Dù vậy, sống lưng cậu ta vẫn thẳng băng, hoàn toàn không có ý định nhận thua.
Tịch Chiêu hít sâu một hơi, cuối cùng cũng nhận ra cơ thể mình đang có gì đó rất lạ.
Anh nhìn thiếu niên trước mặt, thấy đường nét căng chặt ở hàm dưới, từng câu từng chữ bật ra từ miệng mình đều mang theo mệnh lệnh không cho phép cãi lời: “Tôi nói, buông tay.”
Người kia toàn thân cứng đờ.
Không ngờ lại cúi đầu, cắn thẳng một phát vào gáy Tịch Chiêu!
Trong đầu như có một sợi dây thần kinh nào đó bị cắn đứt...
Một luồng cảm giác kỳ quái chưa từng có tràn thẳng vào óc, kéo cả người rơi vào một cảnh tượng xa lạ không tên. Lần đầu tiên, vẻ kinh ngạc hiện rõ trong mắt Tịch Chiêu.
Anh theo bản năng giơ tay, nắm gáy tên nhóc kia, “Bốp” một tiếng ném thẳng cậu ta khỏi người mình.
Máu tươi tuôn ra.
Làn da bị cắn rách mang đến cảm giác tê dại khác thường, đưa tay lên ấn mới phát hiện còn có thể sờ thấy hai vết răng rõ rệt.
Chờ cho cơn đau sắc nhọn dịu đi thành nhức nhối âm ỉ, anh đã đạp tên kia xuống tấm đệm dưới sàn, mũi chân kẹp chặt eo cậu ta, dùng sức nghiền một cái liền nghe thấy tiếng rên nghẹn phát ra.
Thật sự là, thật sự là, thật sự là...
Che gáy lại, máu vẫn đang chảy ròng ròng. Tịch Chiêu tức đến mức không biết phải mắng thế nào.
Đánh nhau thì đánh nhau, tự nhiên đi cắn người là sao? Cậu tưởng cậu là chó thật à?
...
Tên chó điên kia bị anh đè dưới chân vẫn còn giãy dụa dữ dội, sức lực quá lớn suýt nữa thật sự xốc cả Tịch Chiêu lên.
Trong lòng Tịch Chiêu, một cơn tức vô danh bùng nổ như cháy đốt.
Tự nhiên bị đưa đến cái nơi quái quỷ này, còn bị một tên bệnh thần kinh cắn cho một phát, tượng đất gặp chuyện còn phải nổi nóng ba phần, huống chi là tôi, Tịch Chiêu, người đang sống sờ sờ?
Sợi dây nhảy bằng nhựa siết chặt lấy cổ tay, đau lan đến cả bả vai, nóng rát như lửa đốt.
Tư thế bị khóa khiến thiếu niên chỉ có thể cúi rạp người mới đỡ được chút đau. Nhưng lúc này, hơn nửa gương mặt của cậu ta đã bị đè vào đệm, trán đỏ lên vì bị ma sát, mồ hôi vã ra không ngớt. Dù vậy, sống lưng cậu ta vẫn thẳng băng, hoàn toàn không có ý định nhận thua.
11
0
2 tháng trước
20 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
