0 chữ
Chương 2
Chương 2
Lông mày chau lại, thái dương Tịch Chiêu giật giật, cảm giác khó chịu trong người càng lúc càng rõ rệt.
Không biết là do ánh mắt thù địch của tên nhóc trước mặt, hay do mùi rượu trong không khí ngày càng nồng.
... Cái tên nhóc này chẳng lẽ ngâm mình trong thùng rượi Tequila mà bò ra à?
Tịch Chiêu không nhận ra, mùi hương trong không khí đã bắt đầu ảnh hưởng nghiêm trọng đến khả năng giữ bình tĩnh của anh.
Chỉ cảm thấy máu nóng hừng hực chạy khắp cơ thể, có một loại nôn nóng bất an không tên, cứ như chỉ muốn lập tức tóm lấy ánh mắt dã thú đang nhìn mình kia, ấn tên đó lên tường, sau đó múc nguyên thùng nước đá dội từ đầu đến chân, rửa sạch cái thứ mùi vị đáng chết kia!
Không hề báo trước, thiếu niên đối diện lại lao đến một lần nữa, giơ tay định trả thù cú đá vừa rồi. Tịch Chiêu nhanh chóng nghiêng người né sang một bên...
Theo lý mà nói, đáng lẽ anh phải né được.
Nhưng mùi rượu Tequila quỷ quái kia chẳng hiểu sao lại đậm đặc gấp mấy lần, như sóng tràn ập tới, che mờ cả lý trí.
Trong một khoảnh khắc thất thần, Tịch Chiêu bị đấm trúng vai, loạng choạng lùi về sau một bước. Thiếu niên kia nhân cơ hội phá vỡ khoảng cách an toàn, ép sát, cả người nóng hừng hực như thiêu như đốt, đẩy mạnh Tịch Chiêu lên vách tường.
Lực đạo nặng đến mức tưởng như muốn nghiền cả xương cốt.
Chỉ trong tích tắc, Tịch Chiêu có ảo giác như thể mình vừa đυ.ng độ một con dã thú chưa từng bị thuần hóa.
Hoang dại, nguy hiểm, hoàn toàn mất kiểm soát.
“Buông tay.” Tịch Chiêu cao hơn đối phương một chút, gương mặt khôi phục bình tĩnh, không để lộ biểu cảm dư thừa. Giọng nói lạnh đi mấy phần, ánh mắt đen sâu như mực nhìn chằm chằm vào đôi đồng tử màu hổ phách kia, khí thế không hề kém cạnh.
Tay thiếu niên đặt trên vai anh run nhẹ một chút, nhưng sau đó như bị chọc giận đến cực điểm, hơi thở nóng rực phả lên tai Tịch Chiêu: “Cảm thấy tiêu rồi đúng không? Lúc bỏ chất xúc tác dễ cảm vào người tôi, có nghĩ đến cảnh bị nhốt cùng tôi sẽ thê thảm cỡ nào không?”
Cái gì cơ?
Tịch Chiêu hoàn toàn không hiểu cậu ta đang nói gì.
Một chữ cũng không hiểu.
Thậm chí còn không biết tên nhóc này là ai, lại càng chẳng biết chất xúc tác dễ cảm là cái quái gì.
Khoảng cách quá gần, mùi rượu quá nồng, từng đợt từng đợt cảm giác hỗn loạn ập đến khiến tầm nhìn của Tịch Chiêu trở nên mờ mịt, như thể cả thế giới đang phủ một lớp kính mờ.
Chỉ có sự bực bội muốn phát tiết trong l*иg ngực là rõ ràng đến đau đầu, thậm chí ngay cả răng cũng bắt đầu ngứa ngáy kỳ lạ, chỉ muốn cắn cái gì đó thì mới thoải mái.
Không biết là do ánh mắt thù địch của tên nhóc trước mặt, hay do mùi rượu trong không khí ngày càng nồng.
... Cái tên nhóc này chẳng lẽ ngâm mình trong thùng rượi Tequila mà bò ra à?
Tịch Chiêu không nhận ra, mùi hương trong không khí đã bắt đầu ảnh hưởng nghiêm trọng đến khả năng giữ bình tĩnh của anh.
Chỉ cảm thấy máu nóng hừng hực chạy khắp cơ thể, có một loại nôn nóng bất an không tên, cứ như chỉ muốn lập tức tóm lấy ánh mắt dã thú đang nhìn mình kia, ấn tên đó lên tường, sau đó múc nguyên thùng nước đá dội từ đầu đến chân, rửa sạch cái thứ mùi vị đáng chết kia!
Không hề báo trước, thiếu niên đối diện lại lao đến một lần nữa, giơ tay định trả thù cú đá vừa rồi. Tịch Chiêu nhanh chóng nghiêng người né sang một bên...
Nhưng mùi rượu Tequila quỷ quái kia chẳng hiểu sao lại đậm đặc gấp mấy lần, như sóng tràn ập tới, che mờ cả lý trí.
Trong một khoảnh khắc thất thần, Tịch Chiêu bị đấm trúng vai, loạng choạng lùi về sau một bước. Thiếu niên kia nhân cơ hội phá vỡ khoảng cách an toàn, ép sát, cả người nóng hừng hực như thiêu như đốt, đẩy mạnh Tịch Chiêu lên vách tường.
Lực đạo nặng đến mức tưởng như muốn nghiền cả xương cốt.
Chỉ trong tích tắc, Tịch Chiêu có ảo giác như thể mình vừa đυ.ng độ một con dã thú chưa từng bị thuần hóa.
Hoang dại, nguy hiểm, hoàn toàn mất kiểm soát.
“Buông tay.” Tịch Chiêu cao hơn đối phương một chút, gương mặt khôi phục bình tĩnh, không để lộ biểu cảm dư thừa. Giọng nói lạnh đi mấy phần, ánh mắt đen sâu như mực nhìn chằm chằm vào đôi đồng tử màu hổ phách kia, khí thế không hề kém cạnh.
Cái gì cơ?
Tịch Chiêu hoàn toàn không hiểu cậu ta đang nói gì.
Một chữ cũng không hiểu.
Thậm chí còn không biết tên nhóc này là ai, lại càng chẳng biết chất xúc tác dễ cảm là cái quái gì.
Khoảng cách quá gần, mùi rượu quá nồng, từng đợt từng đợt cảm giác hỗn loạn ập đến khiến tầm nhìn của Tịch Chiêu trở nên mờ mịt, như thể cả thế giới đang phủ một lớp kính mờ.
Chỉ có sự bực bội muốn phát tiết trong l*иg ngực là rõ ràng đến đau đầu, thậm chí ngay cả răng cũng bắt đầu ngứa ngáy kỳ lạ, chỉ muốn cắn cái gì đó thì mới thoải mái.
11
0
2 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
