0 chữ
Chương 23
Chương 23
“Cậu còn lại bao nhiêu điểm chuyên cần?”
“Hả?” Lộ Kiêu hơi ngẩn: “Chắc còn hơn ba mươi?”
Tựa người vào gốc cây, Tịch Chiêu lười biếng đổi tư thế, giọng điệu bình thản như đang nói “tối nay ăn gì đây”: “Tiếp theo, trừ sạch đi.”
“Gì cơ?! Vì…”
Lộ Kiêu còn chưa kịp hỏi xong, đã bị ngón tay mát lạnh của Tịch Chiêu nâng cằm xoay mặt về phía cổng sân.
“Kìa, phiền phức của cậu tới rồi.”
Người alpha đang đi về phía Tống Lễ Thu để báo cáo quay lại đội hình, ngoài Tần Văn Châu, thì còn ai vào đây được nữa?
*
Bên sân có một máy bán nước tự động. Một alpha cao to đang quẹt thẻ học sinh mua hai lon nước ngọt, vừa quay lại thì thấy lão đại nhà mình đang đứng dưới tán cây tranh cãi gì đó với ai.
Alpha dừng bước, bên tai như còn văng vẳng lời dặn dò khẩn thiết của cậu bạn beta cùng phòng: “Lão Ngư! Tôi là beta không được học tiết huấn luyện cùng mấy cậu, cậu nhất định phải theo sát đại ca, đặc biệt là phải đề phòng mấy tên ‘phản nghịch’ lớp A! Tuyệt đối không để đại ca bị bắt nạt! An nguy của bệ hạ, tất cả trông vào cậu đấy! Nhất định đừng lơi lỏng!!”
Người còn lại trong bóng cây bị che gần hết, alpha không nhìn rõ mặt, chỉ thấy Lộ Kiêu cứ vừa nói vừa nghẹn lời, biểu cảm như muốn nhào vào cắn người ta một cái, mà không hiểu vì ngại cái gì nên cứ đi qua đi lại, như đang nghẹn uất đến phát điên.
Xác nhận xong là kẻ thù của lão đại!
Alpha lập tức bốc khí thế hừng hực, bước tới như muốn tóm lấy vai đối phương, ép hắn phải thể hiện chút tôn trọng với lão đại nhà mình.
“Ê.”
Đau như bị bàn ủi nung đỏ dán thẳng vào cổ tay, một cơn đau nhói lan khắp người, alpha còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì bắp chân đã tê dại, cả người xoay vòng rồi rầm một tiếng ngã thẳng xuống đất, mắt hoa tai ù, cảm giác như xương cốt sắp rụng rời hết.
Giữa những tán lá loang lổ ánh sáng, thiếu niên tóc đen không chút biểu cảm, đường nét cằm sắc lạnh đến đau mắt. Hoàn toàn khác với vẻ lười nhác lúc nói chuyện với Lộ Kiêu, lúc này Tịch Chiêu như một con quỷ trong bóng tối bị đánh thức lạnh lẽo, đáng sợ, không thể chạm vào.
Lộ Kiêu thoáng run lên, vội nuốt xuống cảm giác khô khốc trong cổ họng bị dáng vẻ này khơi dậy, nhanh chóng cúi người đỡ alpha vừa bị ném ra sau gáy thấy Tống Lễ Thu chưa phát hiện mới thở phào nhẹ nhõm, nhíu mày nói: “Lão Ngư, cậu làm gì vậy? Rảnh quá đến giờ nghỉ cũng tìm người gây sự à?”
Alpha ngây ra vài giây, cảm thấy tình hình hình như… không giống mình tưởng. Nhìn lại cái người mà mình tưởng là “ác nhân bắt nạt” lão đại cái quỷ gì?! Đây chẳng phải là Tịch Chiêu lớp G, người được đồn là thần kinh không bình thường đó sao?!
Lộ Kiêu chẳng biết cậu ta đang nghĩ gì, thấy khí thế Tịch Chiêu vẫn lạnh tanh liền vội đẩy alpha kia sang bên, thuận miệng giới thiệu: “Đây là bạn tôi, Dương Vũ, cậu có thể gọi là lão Ngư. Còn đây là…”
Lộ Kiêu hơi khựng lại một giây: “Là hàng xóm phòng sát vách với tôi, Tịch Chiêu.”
Ánh mắt Tịch Chiêu khẽ nheo lại, chậm rãi nhìn vào mắt Lộ Kiêu. Cậu không né tránh. Trong mắt hổ phách vẫn mang nét ngang ngược, nhưng giữa đôi mày lại thấp thoáng chút sắc bén như đang nói: Tôi đang đứng về phía cậu.
Hai người đối mắt mấy giây.
Tịch Chiêu bỗng khẽ cười trong lòng, cái lạnh trong ánh nhìn tan đi, lại trở về dáng vẻ lười nhác như thường tựa như cảnh tượng vừa rồi chỉ là ảo giác. Mà dáng vẻ này, nhìn qua lại giống mấy đoạn mô tả phản diện điên cuồng trong nguyên tác thật chứ chẳng đùa.
“Bạn học Lộ này, cách bạn cậu chào hỏi cũng độc đáo thật đấy.”
Ngón tay khẽ co lại, Lộ Kiêu không muốn nghĩ sâu thêm về ý tứ trong câu đó. Cậu liếc mắt ra hiệu cho Dương Vũ đang còn ngơ ngác bên cạnh. Gã alpha cao gần mét chín, cơ bắp như tường gạch, chỉ đành dúi lon nước lạnh vào tay Lộ Kiêu, còn bản thân thì cầm lon của mình cũng là lon dự định cho mình uống đi đến trước mặt Tịch Chiêu, giọng nhỏ xíu: “Xin lỗi… tôi không cố ý…”
Tịch Chiêu không nhúc nhích, trong đầu lập tức lật ra thông tin tương ứng.
Dương Vũ, alpha cấp cao, một trong hai đàn em thân cận nhất bên cạnh phản diện nam chính trong nguyên tác, cũng coi như là một tiểu phản diện. Sau cùng, cậu ta bị nam chính công xử lý gọn gàng trong màn “trời lạnh, vua ngã ngựa”. Người này vốn không có tâm địa xấu, rất nghe lời Lộ Kiêu, chỉ là đầu óc hơi thẳng quá đà.
Ví như bây giờ, thấy Tịch Chiêu mãi không nhận lon nước của mình, mặt Dương Vũ đỏ rực, lắp bắp phun ra một câu: “Tôi… tôi tưởng cậu đang bắt nạt lão đại…”
“Khụ khụ khụ khụ!!”
Lộ Kiêu suýt nữa bị nước ngọt sặc chết, lập tức bùng nổ tung ra quyền đấm chính nghĩa.
“Tôi bị cậu ta bắt nạt á?! Mắt nào của cậu thấy tôi bị bắt nạt hả?! Tôi mạnh thế này mà bị bắt nạt là thế nào được!!!”
“Á! Lão đại, tôi sai rồi! Không, không, cậu không bị bắt nạt…”
“Im miệng!!!”
Thiếu niên tóc nâu mặt đỏ như gấc, chẳng rõ là vì tức hay vì chuyện gì khác. Chút sắc khí vừa rồi tan biến sạch sẽ, chỉ còn lại một con thú con bị giẫm trúng đuôi, nhảy nhót gầm gừ thành một cục bông xù xù sắp nổ tung.
Tịch Chiêu cảm thấy buồn cười, vừa định mở miệng gọi hai tên kia quay lại…
“Tịch Chiêu.”
Nụ cười nơi khóe môi chợt tan biến không một dấu vết, cảm xúc u ám chết lặng thuộc về nguyên chủ lại chậm rãi phủ lên toàn thân. Đôi mắt đen nhạt quét về phía người vừa tới, bên trong trống rỗng, vô cảm.
Đối phương chẳng hề để ý đến sự im lặng ấy, hoặc là đã quá quen với việc nên ứng phó ra sao. Tần Văn Châu mỉm cười ôn hòa, trông chẳng giống người vài ngày trước còn bị Tịch Chiêu đánh cho phải nằm viện.
“Có lẽ giữa chúng ta có chút hiểu lầm. Sau giờ huấn luyện, có thể nói chuyện một chút không? Dù sao thì chúng ta cũng là bạn mà.”
“Hả?” Lộ Kiêu hơi ngẩn: “Chắc còn hơn ba mươi?”
Tựa người vào gốc cây, Tịch Chiêu lười biếng đổi tư thế, giọng điệu bình thản như đang nói “tối nay ăn gì đây”: “Tiếp theo, trừ sạch đi.”
“Gì cơ?! Vì…”
Lộ Kiêu còn chưa kịp hỏi xong, đã bị ngón tay mát lạnh của Tịch Chiêu nâng cằm xoay mặt về phía cổng sân.
“Kìa, phiền phức của cậu tới rồi.”
Người alpha đang đi về phía Tống Lễ Thu để báo cáo quay lại đội hình, ngoài Tần Văn Châu, thì còn ai vào đây được nữa?
*
Bên sân có một máy bán nước tự động. Một alpha cao to đang quẹt thẻ học sinh mua hai lon nước ngọt, vừa quay lại thì thấy lão đại nhà mình đang đứng dưới tán cây tranh cãi gì đó với ai.
Alpha dừng bước, bên tai như còn văng vẳng lời dặn dò khẩn thiết của cậu bạn beta cùng phòng: “Lão Ngư! Tôi là beta không được học tiết huấn luyện cùng mấy cậu, cậu nhất định phải theo sát đại ca, đặc biệt là phải đề phòng mấy tên ‘phản nghịch’ lớp A! Tuyệt đối không để đại ca bị bắt nạt! An nguy của bệ hạ, tất cả trông vào cậu đấy! Nhất định đừng lơi lỏng!!”
Xác nhận xong là kẻ thù của lão đại!
Alpha lập tức bốc khí thế hừng hực, bước tới như muốn tóm lấy vai đối phương, ép hắn phải thể hiện chút tôn trọng với lão đại nhà mình.
“Ê.”
Đau như bị bàn ủi nung đỏ dán thẳng vào cổ tay, một cơn đau nhói lan khắp người, alpha còn chưa kịp hiểu chuyện gì thì bắp chân đã tê dại, cả người xoay vòng rồi rầm một tiếng ngã thẳng xuống đất, mắt hoa tai ù, cảm giác như xương cốt sắp rụng rời hết.
Giữa những tán lá loang lổ ánh sáng, thiếu niên tóc đen không chút biểu cảm, đường nét cằm sắc lạnh đến đau mắt. Hoàn toàn khác với vẻ lười nhác lúc nói chuyện với Lộ Kiêu, lúc này Tịch Chiêu như một con quỷ trong bóng tối bị đánh thức lạnh lẽo, đáng sợ, không thể chạm vào.
Alpha ngây ra vài giây, cảm thấy tình hình hình như… không giống mình tưởng. Nhìn lại cái người mà mình tưởng là “ác nhân bắt nạt” lão đại cái quỷ gì?! Đây chẳng phải là Tịch Chiêu lớp G, người được đồn là thần kinh không bình thường đó sao?!
Lộ Kiêu chẳng biết cậu ta đang nghĩ gì, thấy khí thế Tịch Chiêu vẫn lạnh tanh liền vội đẩy alpha kia sang bên, thuận miệng giới thiệu: “Đây là bạn tôi, Dương Vũ, cậu có thể gọi là lão Ngư. Còn đây là…”
Lộ Kiêu hơi khựng lại một giây: “Là hàng xóm phòng sát vách với tôi, Tịch Chiêu.”
Hai người đối mắt mấy giây.
Tịch Chiêu bỗng khẽ cười trong lòng, cái lạnh trong ánh nhìn tan đi, lại trở về dáng vẻ lười nhác như thường tựa như cảnh tượng vừa rồi chỉ là ảo giác. Mà dáng vẻ này, nhìn qua lại giống mấy đoạn mô tả phản diện điên cuồng trong nguyên tác thật chứ chẳng đùa.
“Bạn học Lộ này, cách bạn cậu chào hỏi cũng độc đáo thật đấy.”
Ngón tay khẽ co lại, Lộ Kiêu không muốn nghĩ sâu thêm về ý tứ trong câu đó. Cậu liếc mắt ra hiệu cho Dương Vũ đang còn ngơ ngác bên cạnh. Gã alpha cao gần mét chín, cơ bắp như tường gạch, chỉ đành dúi lon nước lạnh vào tay Lộ Kiêu, còn bản thân thì cầm lon của mình cũng là lon dự định cho mình uống đi đến trước mặt Tịch Chiêu, giọng nhỏ xíu: “Xin lỗi… tôi không cố ý…”
Tịch Chiêu không nhúc nhích, trong đầu lập tức lật ra thông tin tương ứng.
Dương Vũ, alpha cấp cao, một trong hai đàn em thân cận nhất bên cạnh phản diện nam chính trong nguyên tác, cũng coi như là một tiểu phản diện. Sau cùng, cậu ta bị nam chính công xử lý gọn gàng trong màn “trời lạnh, vua ngã ngựa”. Người này vốn không có tâm địa xấu, rất nghe lời Lộ Kiêu, chỉ là đầu óc hơi thẳng quá đà.
Ví như bây giờ, thấy Tịch Chiêu mãi không nhận lon nước của mình, mặt Dương Vũ đỏ rực, lắp bắp phun ra một câu: “Tôi… tôi tưởng cậu đang bắt nạt lão đại…”
“Khụ khụ khụ khụ!!”
Lộ Kiêu suýt nữa bị nước ngọt sặc chết, lập tức bùng nổ tung ra quyền đấm chính nghĩa.
“Tôi bị cậu ta bắt nạt á?! Mắt nào của cậu thấy tôi bị bắt nạt hả?! Tôi mạnh thế này mà bị bắt nạt là thế nào được!!!”
“Á! Lão đại, tôi sai rồi! Không, không, cậu không bị bắt nạt…”
“Im miệng!!!”
Thiếu niên tóc nâu mặt đỏ như gấc, chẳng rõ là vì tức hay vì chuyện gì khác. Chút sắc khí vừa rồi tan biến sạch sẽ, chỉ còn lại một con thú con bị giẫm trúng đuôi, nhảy nhót gầm gừ thành một cục bông xù xù sắp nổ tung.
Tịch Chiêu cảm thấy buồn cười, vừa định mở miệng gọi hai tên kia quay lại…
“Tịch Chiêu.”
Nụ cười nơi khóe môi chợt tan biến không một dấu vết, cảm xúc u ám chết lặng thuộc về nguyên chủ lại chậm rãi phủ lên toàn thân. Đôi mắt đen nhạt quét về phía người vừa tới, bên trong trống rỗng, vô cảm.
Đối phương chẳng hề để ý đến sự im lặng ấy, hoặc là đã quá quen với việc nên ứng phó ra sao. Tần Văn Châu mỉm cười ôn hòa, trông chẳng giống người vài ngày trước còn bị Tịch Chiêu đánh cho phải nằm viện.
“Có lẽ giữa chúng ta có chút hiểu lầm. Sau giờ huấn luyện, có thể nói chuyện một chút không? Dù sao thì chúng ta cũng là bạn mà.”
11
0
2 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
