0 chữ
Chương 22
Chương 22
Cái tên họ Tịch này đúng là đáng ghét, nhưng ngoại hình thì không tệ. Trước kia cúi đầu suốt làm gì vậy chứ?
Ơ mà độ dài tóc này, hình như có thể buộc lên được?
Nghĩ đến đây, trong đầu Lộ Kiêu lập tức hiện ra hình ảnh một phiên bản chibi buộc tóc nhỏ của Tịch Chiêu, “hì hục hì hục” trèo lên vai cậu. Tiểu Tịch Chiêu uể oải ngồi xuống, gương mặt hiện rõ vẻ “chán đời”, nhưng sau khi hóa Q thì chỉ còn lại một độ đáng yêu xuyên tim.
Lộ Kiêu: !
Hừ hừ hừ! Với bộ dạng đó, chỉ cần cậu dùng một ngón tay là có thể búng bay rồi nhé!
Ban đầu còn định lơ luôn tên kia, ai dè Tịch Chiêu lại cảm thấy ánh mắt Lộ Kiêu nhìn mình càng lúc càng nóng bỏng, khóe môi còn cong lên kiểu như đang mắc bệnh thần kinh, cười khúc khích hai tiếng.
Tịch Chiêu: …
Tôi chỉ giả vờ tinh thần có vấn đề thôi, nhưng nhìn thế nào thì tên này mới là người thật sự không ổn.
Tịch Chiêu âm thầm giữ khoảng cách.
Không phải kiểu người muốn chơi bùn chung với đứa ngốc đâu.
Lộ Kiêu không hề nhận ra gì, hắng giọng hai tiếng, tạm thời lưu trữ hình ảnh “búng bay Tiểu Tịch Chiêu” vào não, cố không để mình cười quá đắc ý, định tiếp tục quay lại vấn đề chính: “Còn nữa…”
“54019 Lộ Kiêu, gây rối trật tự huấn luyện, trừ 1 điểm chuyên cần, sau buổi học phạt chạy thêm 5 vòng.”
Cậu khựng lại. Và cái người đã khiến cậu “gây rối trật tự” thì thản nhiên vượt qua bên cạnh. Khoảnh khắc vai lướt sát nhau, Lộ Kiêu thề là mình đã nhìn thấy trong mắt đen kia lấp ló một nụ cười đầy thương hại.
Lộ Kiêu: …
Tên này rõ ràng cố tình đúng không?!!
Nghiến răng nghiến lợi lôi Tiểu Lộ Kiêu chibi trong đầu ra chuẩn bị nhào nặn một trận, thì chỉ một câu tiếp theo đã khiến cậu tức khắc chuyển từ bi phẫn sang hưng phấn: “54017 Tịch Chiêu, dung túng gây rối trật tự, sau buổi học phạt chạy thêm 5 vòng.”
Tịch Chiêu: …
“Dung túng gây rối trật tự” á? Nghe thử xem có hợp lý nổi không?
Không thèm để ý đến cái tên đần thộn đang cố tình chạy sát lại “hừ hừ” đắc ý, Tịch Chiêu hờ hững liếc qua Tống Lễ Thu huấn luyện viên trẻ tuổi ấy có dáng người cao lớn, tóc đen duỗi thẳng, gương mặt anh tuấn như tượng tạc, nhưng ánh mắt thì lạnh lẽo sâu hoắm, như thể chẳng bao giờ vì điều gì mà động tâm.
Nhưng Tịch Chiêu chắc chắn một điều huấn luyện viên Tống này, tuyệt đối đang nhắm vào anh.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, ngay từ tiết huấn luyện đầu tiên khi mới vào cấp ba, cậu ta đã cảm nhận được sự “không thích” mơ hồ từ phía Tống Lễ Thu. Mãi đến mấy tiết sau mới phát hiện ra không phải là không thích, mà là căm ghét công khai.
Alpha và omega cũng phân cấp. Cấp càng cao thì tin tức tố càng mạnh. Rõ ràng nguyên chủ chỉ là một alpha cấp thấp, trạng thái thể chất và khả năng đều không thuộc diện được quân đội chú ý, vậy mà mỗi lần huấn luyện, Tống Lễ Thu cứ cố tình lấy tiêu chuẩn top alpha ra để bắt nguyên chủ làm theo.
Không làm được thì bị cười nhạo, bị chế nhạo.
Cảm giác chậm không đồng nghĩa với không có cảm xúc. Nguyên chủ cũng từng giận, từng khổ, nhưng lại không thể biểu đạt. Sau đó bỏ tiết trốn tránh, Tống Lễ Thu chẳng buồn hỏi han, trốn một lần thì lạnh lùng trừ điểm một lần.
Mỗi học sinh ở Lí Tư Khắc Lâm đều có 60 điểm chuyên cần mỗi học kỳ. Phạm quy thì trừ điểm, biểu hiện tốt thì cộng. Cuối kỳ mà thấp hơn 25 điểm sẽ bị hủy tư cách lên lớp, mất hết mọi loại ưu đãi, mà nếu quá thấp thì còn có thể bị ban giám hiệu khuyên rút lui.
Lần Tịch Chiêu vừa tỉnh lại và bị đưa vào phòng y tế, Tống Lễ Thu lấy lý do “mất kiểm soát do kỳ mẫn cảm” mà trừ thẳng 10 điểm. Cộng thêm những lần nguyên chủ trốn học trước đó, hiện tại số điểm chuyên cần của anh đang ở mức cực kỳ nguy hiểm.
Ánh mắt Tịch Chiêu hơi trầm xuống. Vị giáo quan Tống này, đang muốn dùng cách này ép anh bị trường đuổi học đúng không?
Từ khi Tịch Chiêu và Lộ Kiêu bị phạt, tiếng trừ điểm vang lên không dứt trên sân. Mức độ khắt khe của Tống Lễ Thu phải gọi là “biếи ŧɦái”, nào là “nhịp thở không đều”, “dáng chạy quá xấu”, chỉ cần có gì sai sót là lập tức nhận về một phán quyết lạnh lẽo không chút thương tiếc.
Chạy đủ năm vòng khởi động, ai nấy trên người cũng đã “sưu tập” thêm ít nhất mười vòng phạt. Dù những vòng này không bắt buộc phải hoàn thành ngay, nhưng với đám alpha vị thành niên này, chỉ nghe thôi cũng đủ để rùng mình.
Người bị phạt nhiều nhất đương nhiên là cái tên bắt đầu từ nửa chừng thì hóa điên, tung tăng như chó sổng xích chạy loạn khắp sân Lộ Kiêu. Tổng cộng năm mươi vòng cộng thêm ba điểm chuyên cần bị trừ. Xếp thứ hai là Tịch Chiêu, bốn mươi lăm vòng.
Sau phần khởi động, có mười phút nghỉ giải lao. Tịch Chiêu đứng một mình trong góc râm vắng, nhắm mắt, suy nghĩ về màn "chăm sóc đặc biệt" vừa rồi.
Những vòng phạt sau đó thực ra là do anh cố ý thử nghiệm. Kết quả chứng minh tuy Tống Lễ Thu đúng là đang theo dõi từng học sinh, nhưng với Tịch Chiêu thì lại theo dõi sát từng ly từng tí, chỉ cần lộ ra một chút sơ hở là bị bắt lỗi ngay. Cảm giác như có hẳn một cái camera riêng chỉa vào người anh vậy.
Ánh sáng trước mắt chợt tối lại, có người che nắng. Tịch Chiêu không cần mở mắt cũng biết là ai.
“Này…” Lộ Kiêu ấp úng, liếc nhìn về phía Tống Lễ Thu vẫn đang lạnh như băng ở đằng xa, rồi ghé sát hạ giọng: “Cậu có phát hiện giáo quan Tống hình như đặc biệt ghét cậu không?”
Tuy đây không phải lần đầu họ cùng tham gia huấn luyện, nhưng trước kia Lộ Kiêu đâu có thèm để ý đến Tịch Chiêu. Hôm nay vừa quan sát một chút đã thấy ngay không phải “hơi” nhắm vào, mà là quá rõ ràng luôn rồi ấy chứ.
Tịch Chiêu không trả lời. Lợi dụng bóng Lộ Kiêu đang che nắng cho mình, anh lặng lẽ thu lại dáng vẻ u ám giả tạo, khóe môi cong lên nụ cười mang theo vài phần nguy hiểm.
Ơ mà độ dài tóc này, hình như có thể buộc lên được?
Nghĩ đến đây, trong đầu Lộ Kiêu lập tức hiện ra hình ảnh một phiên bản chibi buộc tóc nhỏ của Tịch Chiêu, “hì hục hì hục” trèo lên vai cậu. Tiểu Tịch Chiêu uể oải ngồi xuống, gương mặt hiện rõ vẻ “chán đời”, nhưng sau khi hóa Q thì chỉ còn lại một độ đáng yêu xuyên tim.
Lộ Kiêu: !
Hừ hừ hừ! Với bộ dạng đó, chỉ cần cậu dùng một ngón tay là có thể búng bay rồi nhé!
Ban đầu còn định lơ luôn tên kia, ai dè Tịch Chiêu lại cảm thấy ánh mắt Lộ Kiêu nhìn mình càng lúc càng nóng bỏng, khóe môi còn cong lên kiểu như đang mắc bệnh thần kinh, cười khúc khích hai tiếng.
Tịch Chiêu: …
Tôi chỉ giả vờ tinh thần có vấn đề thôi, nhưng nhìn thế nào thì tên này mới là người thật sự không ổn.
Không phải kiểu người muốn chơi bùn chung với đứa ngốc đâu.
Lộ Kiêu không hề nhận ra gì, hắng giọng hai tiếng, tạm thời lưu trữ hình ảnh “búng bay Tiểu Tịch Chiêu” vào não, cố không để mình cười quá đắc ý, định tiếp tục quay lại vấn đề chính: “Còn nữa…”
“54019 Lộ Kiêu, gây rối trật tự huấn luyện, trừ 1 điểm chuyên cần, sau buổi học phạt chạy thêm 5 vòng.”
Cậu khựng lại. Và cái người đã khiến cậu “gây rối trật tự” thì thản nhiên vượt qua bên cạnh. Khoảnh khắc vai lướt sát nhau, Lộ Kiêu thề là mình đã nhìn thấy trong mắt đen kia lấp ló một nụ cười đầy thương hại.
Lộ Kiêu: …
Tên này rõ ràng cố tình đúng không?!!
Nghiến răng nghiến lợi lôi Tiểu Lộ Kiêu chibi trong đầu ra chuẩn bị nhào nặn một trận, thì chỉ một câu tiếp theo đã khiến cậu tức khắc chuyển từ bi phẫn sang hưng phấn: “54017 Tịch Chiêu, dung túng gây rối trật tự, sau buổi học phạt chạy thêm 5 vòng.”
“Dung túng gây rối trật tự” á? Nghe thử xem có hợp lý nổi không?
Không thèm để ý đến cái tên đần thộn đang cố tình chạy sát lại “hừ hừ” đắc ý, Tịch Chiêu hờ hững liếc qua Tống Lễ Thu huấn luyện viên trẻ tuổi ấy có dáng người cao lớn, tóc đen duỗi thẳng, gương mặt anh tuấn như tượng tạc, nhưng ánh mắt thì lạnh lẽo sâu hoắm, như thể chẳng bao giờ vì điều gì mà động tâm.
Nhưng Tịch Chiêu chắc chắn một điều huấn luyện viên Tống này, tuyệt đối đang nhắm vào anh.
Trong trí nhớ của nguyên chủ, ngay từ tiết huấn luyện đầu tiên khi mới vào cấp ba, cậu ta đã cảm nhận được sự “không thích” mơ hồ từ phía Tống Lễ Thu. Mãi đến mấy tiết sau mới phát hiện ra không phải là không thích, mà là căm ghét công khai.
Alpha và omega cũng phân cấp. Cấp càng cao thì tin tức tố càng mạnh. Rõ ràng nguyên chủ chỉ là một alpha cấp thấp, trạng thái thể chất và khả năng đều không thuộc diện được quân đội chú ý, vậy mà mỗi lần huấn luyện, Tống Lễ Thu cứ cố tình lấy tiêu chuẩn top alpha ra để bắt nguyên chủ làm theo.
Cảm giác chậm không đồng nghĩa với không có cảm xúc. Nguyên chủ cũng từng giận, từng khổ, nhưng lại không thể biểu đạt. Sau đó bỏ tiết trốn tránh, Tống Lễ Thu chẳng buồn hỏi han, trốn một lần thì lạnh lùng trừ điểm một lần.
Mỗi học sinh ở Lí Tư Khắc Lâm đều có 60 điểm chuyên cần mỗi học kỳ. Phạm quy thì trừ điểm, biểu hiện tốt thì cộng. Cuối kỳ mà thấp hơn 25 điểm sẽ bị hủy tư cách lên lớp, mất hết mọi loại ưu đãi, mà nếu quá thấp thì còn có thể bị ban giám hiệu khuyên rút lui.
Lần Tịch Chiêu vừa tỉnh lại và bị đưa vào phòng y tế, Tống Lễ Thu lấy lý do “mất kiểm soát do kỳ mẫn cảm” mà trừ thẳng 10 điểm. Cộng thêm những lần nguyên chủ trốn học trước đó, hiện tại số điểm chuyên cần của anh đang ở mức cực kỳ nguy hiểm.
Ánh mắt Tịch Chiêu hơi trầm xuống. Vị giáo quan Tống này, đang muốn dùng cách này ép anh bị trường đuổi học đúng không?
Từ khi Tịch Chiêu và Lộ Kiêu bị phạt, tiếng trừ điểm vang lên không dứt trên sân. Mức độ khắt khe của Tống Lễ Thu phải gọi là “biếи ŧɦái”, nào là “nhịp thở không đều”, “dáng chạy quá xấu”, chỉ cần có gì sai sót là lập tức nhận về một phán quyết lạnh lẽo không chút thương tiếc.
Chạy đủ năm vòng khởi động, ai nấy trên người cũng đã “sưu tập” thêm ít nhất mười vòng phạt. Dù những vòng này không bắt buộc phải hoàn thành ngay, nhưng với đám alpha vị thành niên này, chỉ nghe thôi cũng đủ để rùng mình.
Người bị phạt nhiều nhất đương nhiên là cái tên bắt đầu từ nửa chừng thì hóa điên, tung tăng như chó sổng xích chạy loạn khắp sân Lộ Kiêu. Tổng cộng năm mươi vòng cộng thêm ba điểm chuyên cần bị trừ. Xếp thứ hai là Tịch Chiêu, bốn mươi lăm vòng.
Sau phần khởi động, có mười phút nghỉ giải lao. Tịch Chiêu đứng một mình trong góc râm vắng, nhắm mắt, suy nghĩ về màn "chăm sóc đặc biệt" vừa rồi.
Những vòng phạt sau đó thực ra là do anh cố ý thử nghiệm. Kết quả chứng minh tuy Tống Lễ Thu đúng là đang theo dõi từng học sinh, nhưng với Tịch Chiêu thì lại theo dõi sát từng ly từng tí, chỉ cần lộ ra một chút sơ hở là bị bắt lỗi ngay. Cảm giác như có hẳn một cái camera riêng chỉa vào người anh vậy.
Ánh sáng trước mắt chợt tối lại, có người che nắng. Tịch Chiêu không cần mở mắt cũng biết là ai.
“Này…” Lộ Kiêu ấp úng, liếc nhìn về phía Tống Lễ Thu vẫn đang lạnh như băng ở đằng xa, rồi ghé sát hạ giọng: “Cậu có phát hiện giáo quan Tống hình như đặc biệt ghét cậu không?”
Tuy đây không phải lần đầu họ cùng tham gia huấn luyện, nhưng trước kia Lộ Kiêu đâu có thèm để ý đến Tịch Chiêu. Hôm nay vừa quan sát một chút đã thấy ngay không phải “hơi” nhắm vào, mà là quá rõ ràng luôn rồi ấy chứ.
Tịch Chiêu không trả lời. Lợi dụng bóng Lộ Kiêu đang che nắng cho mình, anh lặng lẽ thu lại dáng vẻ u ám giả tạo, khóe môi cong lên nụ cười mang theo vài phần nguy hiểm.
10
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
