TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 24
Chương 24

… Ngoài tôi ra, còn ai lại coi một kẻ quái thai như cậu là bạn?

Tịch Chiêu nghe ra được hàm ý ẩn sau câu nói ấy.

Nếu đổi lại là nguyên chủ đứng đây, e là đã lập tức gật đầu đồng ý rồi. Với một linh hồn đã quá quen sống trong cô độc, thì chỉ hai chữ “bạn bè” đã là tử huyệt. Dù cho viên kẹo ấy có bọc thuốc độc, thì trước khi chết đuối cũng phải liều mạng vớt lấy một chút ngọt ngào ảo mộng.

Hết lần này đến lần khác lần nào Tần Văn Châu cũng dùng hai chữ đó để trói nguyên chủ lại.

“Tôi cũng không nghĩ mấy người đó đi chơi lại tiêu nhiều vậy đâu… Thật à, Tịch Chiêu? Cậu bằng lòng giúp tôi sao?”

“Sinh nhật mà, đương nhiên tôi muốn tổ chức cho thật hoành tráng. Chỉ là gia đình không cho nhiều tiền… Cảm ơn cậu nhiều lắm Tịch Chiêu, quả nhiên chúng ta là bạn! Hôm đó cậu nhớ đến nha!”



Cho đến hôm đó, Tần Văn Châu đưa cho cậu ta lọ thuốc ấy, giọng nói tha thiết, giữa chân mày còn vương chút yếu đuối.

“Tôi thật sự không chịu nổi nữa rồi, tên đó quá đáng lắm. Cậu sẽ giúp tôi đúng không, Tịch Chiêu? Chúng ta là bạn mà.”

Ngực như bị nhét một khối u ẩm ướt, không phải vì buồn mà là một khoảng trống bị mối mọt đυ.c rỗng. Cảm giác như tảng đá nơi mép vực, muốn kêu lên nhưng chẳng phát ra nổi âm thanh.

Lạnh lùng đứng ngoài nhìn cảm xúc không thuộc về mình, thiếu niên tóc đen nói với “cậu ta”: Bạn học Tịch Chiêu, đó không phải là bạn.

Bạn không bao giờ ném cậu vào vũng bùn rồi quay mặt làm ngơ, càng không ép cậu chìm nhanh hơn.

Cảm xúc hỗn loạn kia rất nhanh đã bị gió cuốn tan như tro bụi.

Đôi mắt đen nhìn chằm chằm nụ cười trên mặt Tần Văn Châu một cái nhìn gần như kỳ dị. Tịch Chiêu nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi nói: “Cậu mới trả được một nửa, vẫn còn nợ tôi hơn hai chục vạn.”

Sự điềm tĩnh của Tần Văn Châu lập tức nứt toác. Gân xanh nơi thái dương giật giật, nhưng hắn vẫn cố gắng duy trì phong độ của một “quý công tử ôn nhã”, khiến toàn bộ gương mặt càng thêm vặn vẹo.

“Xin lỗi, tôi đã bỏ qua cảm xúc của cậu. Nhưng Tịch Chiêu à, tôi hi vọng cậu hiểu rằng, tôi không để tâm mấy chuyện tiền bạc nhỏ nhặt đó, điều tôi trân trọng là tình bạn giữa chúng ta. Tôi thật sự hy vọng chúng ta có thể hóa giải hiểu lầm.”

Tịch Chiêu thầm nghĩ, từ một góc độ nào đó mà nói Tần Văn Châu quả là một nhân tài.

Hôm đó bị đánh cho không ngóc đầu dậy, chuyện bê bối vẫn đang lan khắp trường, vậy mà hắn chẳng vội thanh minh. Ngược lại, nhắm thẳng vào trọng tâm.

Chuyện này có thể bị coi là nghiêm trọng bạo lực học đường, lừa đảo tài sản. Nhưng cũng có thể đơn giản hóa chỉ là hiểu lầm giữa bạn bè mà thôi. Cộng thêm lời đồn đãi về tinh thần bất ổn của Tịch Chiêu, “cảm xúc hơi kích động vì không kiểm soát được” là điều dễ được thông cảm mà.

Vì vậy, Tần Văn Châu không tiếc xuống nước mềm giọng, chỉ để giữ Tịch Chiêu đứng yên tại chỗ với điều kiện là hắn nghĩ mình còn có thể giữ nổi.

Tịch Chiêu đáp: “Không có hiểu lầm gì cả. Trả tiền là được.”

Tần Văn Châu gần như không giữ nổi mặt mũi, đưa tay định túm lấy tay Tịch Chiêu, giọng mang theo ẩn ý uy hϊếp: “Tịch Chiêu, chẳng lẽ cậu quên rồi…”

Bốp!

Một bàn tay khác từ bên cạnh chộp lấy cổ tay hắn, động tác mạnh mẽ khiến hắn không nhúc nhích nổi dù chỉ một ly.

Tóc xoăn màu nâu sẫm còn vương hơi ẩm, ánh hổ phách trong mắt hiện lên tia sắc bén như dã thú đang rình mồi, dường như còn có thể nghe thấy móng vuốt lướt trên mặt đất khi con thú khom lưng. Lộ Kiêu “nhã nhặn” mỉm cười, nanh khểnh lấp lánh hàn quang: “Chà, chẳng phải là đại học bá quỵt nợ đấy sao? Sao không tiếp tục nằm trong phòng y tế đi?”

Ngay khoảnh khắc đó, cả Tịch Chiêu và Lộ Kiêu đều cảm nhận được luồng khí hỗn loạn nơi Tần Văn Châu một cơn giận dâng đến cực điểm, gần như không còn khả năng kiềm chế.

Lộ Kiêu lập tức càng tin hơn vào chuyện “Tần Văn Châu hạ thuốc” mình, nhưng cũng thấy thêm phần khó hiểu rốt cuộc mình đắc tội với hắn lúc nào chứ?

Chẳng lẽ vì mình đẹp trai quá làm hắn tự ti?

Thật vô lý! Được trời ban cho gương mặt đẹp trai như thế, sao lại trách mình?

Bất kể trong lòng nghĩ gì, nhưng vẻ ngoài của Lộ Kiêu vẫn là bộ dạng không dễ chọc vào ánh mắt sắc lẹm, ngông cuồng rõ rệt. Không giống sự lạnh lẽo khiến người ta rét từ trong xương khi Tịch Chiêu ra tay, cậu mang khí chất bạo liệt bên ngoài kiểu “không đánh lại thì ngoan ngoãn nằm im đi”.

Cậu chắn chắn trước mặt Tần Văn Châu và Tịch Chiêu, vung tay một cái đã khiến Tần Văn Châu lảo đảo lùi lại vài bước suýt đứng không vững.

“Chuyển khoản trả tiền là được rồi, cần gì để đại học bá đích thân đến đây? À, tôi hiểu rồi.” Lộ Kiêu làm ra vẻ như chợt bừng tỉnh ngộ: “Cậu đến để xin lỗi đúng không? Tôi biết mà, mấy lời trên mạng toàn là dựng chuyện, vẫn còn biết xấu hổ một tí ha?”

Tịch Chiêu lặng lẽ liếc qua cái dáng vênh váo “đại ca trường học” của Lộ Kiêu, đột nhiên cảm thấy nguyên tác viết cậu thành phản diện cũng hợp lý. Nhìn hình tượng thế này, đúng là chẳng ra chính diện nổi.

Cổ tay vẫn còn nhức nhối, Tần Văn Châu giấu đi tia u ám nơi đáy mắt, hít sâu một hơi, dùng ánh mắt “quan tâm” nhìn về phía Tịch Chiêu:

“Tịch Chiêu, bất kể giữa chúng ta có hiểu lầm gì, thì dù chỉ đứng từ góc độ bạn học thông thường, tôi cũng muốn nhắc cậu, dây dưa với một số người kỳ quặc như vậy chỉ khiến cậu rước lấy phiền toái thôi.”

Lộ Kiêu cười khẩy một tiếng, giọng càng thêm chua cay: “Ít ra tôi còn không quỵt bốn mươi vạn không thèm trả, cậu nói xem đúng không, đại học bá? Hơn nữa tôi rất tốt bụng, cậu không trả nổi thì cứ đến tìm tôi vay đi, tôi không tính lãi đâu.”

Đòn chí mạng.

Tịch Chiêu thấy rõ, câu này vừa dứt là Tần Văn Châu suýt thì bùng nổ, nhưng đúng là loại người nguy hiểm có thể cắn răng nhịn lại, gượng ép nặn ra vẻ bình tĩnh, đáp trả Lộ Kiêu: “Về tiền bạc thì đúng là tôi không bằng Lộ thiếu gia thật. Dù sao nhà tôi cũng chưa hào phóng đến mức có thể quyên tiền để đưa tôi vào hẳn ban A.”

9

0

2 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.