0 chữ
Chương 21
Chương 21
Tịch Chiêu gập sổ tay lại, nhét vào giữa đống sách giáo trình, rồi đi tắm. Khi đang phơi đồ ngoài ban công, anh đột nhiên phát hiện một cục giấy bị ném sang từ đâu đó, nằm chễm chệ trên mặt đất. Nhìn qua thì có vẻ là “quà mừng tân gia” từ người hàng xóm phòng 502 bên cạnh.
Có vẻ sợ gió thổi bay, “bạn học hàng xóm” này còn rất “hào phóng” mà gói kèm một viên sô-cô-la rượu. Mở cục giấy ra, một hàng chữ đen tuyền liền nhảy xổ vào mắt Tịch Chiêu, khí thế kiêu ngạo đến mức như muốn nhảy dựng khỏi giấy.
[Hợp tác thì được, nhưng tôi vẫn phải quyết đấu với cậu!]
Công bằng mà nói, chữ của Lộ Kiêu rất đẹp ngang tàng, mạnh mẽ, nhìn là thấy ngay đôi mắt hổ phách đầy bất khuất và cái khí thế “bắt buộc phải thắng”.
Miễn là đừng có vẽ thêm cái chibi “thú dữ gầm gừ” ở góc giấy.
Đôi mắt đen dừng lại trên nhân vật tròn vo ấy vài giây. Tóc xoăn nhỏ, răng nanh nhọn, áo thun có in rõ chữ “lu”, vung vẩy nắm đấm tí hon như thể sắp “gầm gừ” nhảy ra khỏi giấy mà táp một cái.
Ánh mắt Tịch Chiêu có chút vi diệu, cậu nhóc này nắm được đặc điểm hình tượng của bản thân khá chuẩn đấy chứ.
Chỉ là nó thật sự nghĩ thêm một con “nhân vật” kiểu này vào thư chiến sẽ có tính đe dọa cao hơn à?
Logic này đúng là đậm chất Lộ Kiêu.
Trước khi tắt đèn nghỉ ngơi, “Tiểu Lộ Kiêu” bị nhét vào kệ sách, phía trước là ngữ văn, phía sau là toán học, trông cái dáng hai đầu to nhỏ gầm gừ ấy tự dưng cũng xẹp xuống vài phần, đỉnh đầu còn bị dán hẳn một tờ thời khóa biểu. Trong đó, chiều thứ Sáu được Tịch Chiêu khoanh đỏ rực, viết đậm năm chữ: “Tiết huấn luyện quân sự”.
*
“54003, Lương Gia Duệ.”
“Có mặt!”
“54005, Triệu Khải.”
“Có mặt!”
…
Trên sân huấn luyện rực nắng của trường Lí Tư Khắc Lâm, hơn bốn mươi học sinh alpha đang xếp hàng nghiêm chỉnh. Một huấn luyện viên trẻ tuổi lạnh mặt đọc tên từng người. Mỗi lần có tiếng “có mặt” vang lên, ánh mắt sắc lạnh như chim ưng của anh ta sẽ quét qua người ấy, xác nhận đúng danh tính rồi mới đánh dấu lên danh sách.
“54017, Tịch Chiêu.”
Giọng người huấn luyện viên lạnh như thép. Xuyên qua ánh nắng gay gắt đến trắng xóa, ánh mắt hai người giao nhau trong khoảnh khắc, đầu ngón tay Tịch Chiêu bỗng có cảm giác như bị kim đâm.
“Có mặt.”
Đôi mắt đen cụp xuống, cơn đau cũng lập tức biến mất, nhưng cảm giác khó chịu trong ánh nhìn kia vẫn lởn vởn mãi trong lòng.
Huấn luyện viên này không ưa gì anh. Mà Tịch Chiêu cũng chẳng thích gì đối phương.
“54019, Lộ Kiêu.”
“Có mặt!”
Tiếng trả lời dứt khoát vừa vang lên, Tịch Chiêu lập tức cảm nhận được một ánh nhìn cháy rực, bám riết từ phía sau rất gần. Nhưng anh vẫn giữ nguyên dáng vẻ u ám mà người khác quen thuộc, mắt nhìn thẳng, biểu cảm không rõ ràng.
Tỷ lệ ABO là 1:5:1. Toàn khối năm của Lí Tư Khắc Lâm chỉ có chưa tới năm mươi alpha, gom đủ để tạo thành một lớp.
Sau khi phân hóa, ba giới tính ABO sẽ có sự chênh lệch rất lớn về thể chất. Thứ Sáu cách tuần, học sinh sẽ được chia theo giới tính để tham gia tiết huấn luyện quân sự chuyên biệt.
Trong đó, alpha phải được tách biệt hoàn toàn khỏi hai giới còn lại, bởi trong giáo trình của họ, có một hạng mục vô cùng quan trọng huấn luyện tin tức tố.
Chỉ cần nhìn vào những trang thiết bị như “xe phòng hộ” hay “máy đo tin tức tố” là biết alpha vị thành niên rất dễ mất kiểm soát. Bản chất họ hiếu chiến hơn beta và omega, mà tin tức tố lại là vũ khí trời cho, vậy nên năm nào cũng xuất hiện đủ loại tin tức: “alpha vị thành niên trong lúc đánh nhau khiến beta/omega bị thương do phát tán tin tức tố quá mức”.
“Tin tức tố” là con dao hai lưỡi kiểm soát tốt sẽ trở thành sức mạnh, những alpha đỉnh cấp thậm chí có thể dùng tin tức tố để đấu lại hàng trăm người, năng lực tác chiến cá nhân cực kỳ kinh khủng, luôn là mục tiêu săn đón hàng đầu của các học viện quân sự. Nhưng nếu không kiểm soát được, thì nó sẽ phản phệ cả người lẫn mình.
Kể từ khi lên cấp ba, người phụ trách khóa huấn luyện alpha niên khóa Tịch Chiêu là một quân nhân trẻ tên Tống Lễ Thu. Thông tin về quân nhân rất được bảo mật, bên ngoài chỉ đồn rằng anh ta từng tốt nghiệp từ chính Lí Tư Khắc Lâm, hiện thuộc khu quân đội phía Nam, được phái về dẫn dắt đàn em như một bước tích lũy kinh nghiệm và kiểm tra sớm.
Dù sao thì alpha đã hiếm, top alpha còn hiếm hơn nữa. Mỗi năm thi vào trường quân sự và gây được tiếng vang, quá nửa đều xuất thân từ Lí Tư Khắc Lâm.
Sau khi điểm danh xong, Tống Lễ Thu không nhiều lời, lên thẳng giáo án chạy khởi động năm vòng quanh sân. Trong lúc đội hình còn chưa tách ra, một top alpha nào đó nhân cơ hội lén tiếp cận Tịch Chiêu, hạ giọng hỏi: “Này, không phải cậu bảo là hợp tác à? Mấy hôm nay Tần Văn Châu vẫn còn nằm bẹp trong phòng y tế đấy, cậu đánh hắn thê thảm cỡ nào vậy trời?”
Càng khiến Lộ Kiêu bực bội hơn là cậu một mình trong đầu đã dựng đủ các kịch bản quyết đấu với Tịch Chiêu, thậm chí còn chọn nhạc nền luôn rồi, thế mà hôm đó vứt lại mỗi câu “hợp tác vui vẻ”, Tịch Chiêu chẳng buồn để ý đến cậu thêm một lời nào!
Hai người họ thậm chí còn chưa kết bạn liên lạc, rõ ràng ở phòng sát vách, thế mà cả ngày chẳng chạm mặt được mấy lần. Lộ Kiêu cảm thấy bi thương như thể mình đang đấu trí với không khí.
Thiếu niên tóc đen gần như che nửa mặt dưới lớp mái dày, một lòng giữ vững hình tượng “u ám ẩm thấp”, đến cả nốt ruồi đỏ nơi khóe mắt cũng bị che khuất, hoàn toàn tách biệt với dáng vẻ áp chế mạnh mẽ mà Lộ Kiêu từng đối mặt hai lần trước đó cứ như là hai người khác nhau vậy.
Từng bước đi nhẹ, đuôi tóc khẽ lay động theo nhịp bước, lắc lư qua lại Lộ Kiêu bỗng dưng nảy ra một ý tưởng muốn cầm kéo cắt phăng cho rồi.
Có vẻ sợ gió thổi bay, “bạn học hàng xóm” này còn rất “hào phóng” mà gói kèm một viên sô-cô-la rượu. Mở cục giấy ra, một hàng chữ đen tuyền liền nhảy xổ vào mắt Tịch Chiêu, khí thế kiêu ngạo đến mức như muốn nhảy dựng khỏi giấy.
[Hợp tác thì được, nhưng tôi vẫn phải quyết đấu với cậu!]
Công bằng mà nói, chữ của Lộ Kiêu rất đẹp ngang tàng, mạnh mẽ, nhìn là thấy ngay đôi mắt hổ phách đầy bất khuất và cái khí thế “bắt buộc phải thắng”.
Miễn là đừng có vẽ thêm cái chibi “thú dữ gầm gừ” ở góc giấy.
Ánh mắt Tịch Chiêu có chút vi diệu, cậu nhóc này nắm được đặc điểm hình tượng của bản thân khá chuẩn đấy chứ.
Chỉ là nó thật sự nghĩ thêm một con “nhân vật” kiểu này vào thư chiến sẽ có tính đe dọa cao hơn à?
Logic này đúng là đậm chất Lộ Kiêu.
Trước khi tắt đèn nghỉ ngơi, “Tiểu Lộ Kiêu” bị nhét vào kệ sách, phía trước là ngữ văn, phía sau là toán học, trông cái dáng hai đầu to nhỏ gầm gừ ấy tự dưng cũng xẹp xuống vài phần, đỉnh đầu còn bị dán hẳn một tờ thời khóa biểu. Trong đó, chiều thứ Sáu được Tịch Chiêu khoanh đỏ rực, viết đậm năm chữ: “Tiết huấn luyện quân sự”.
“54003, Lương Gia Duệ.”
“Có mặt!”
“54005, Triệu Khải.”
“Có mặt!”
…
Trên sân huấn luyện rực nắng của trường Lí Tư Khắc Lâm, hơn bốn mươi học sinh alpha đang xếp hàng nghiêm chỉnh. Một huấn luyện viên trẻ tuổi lạnh mặt đọc tên từng người. Mỗi lần có tiếng “có mặt” vang lên, ánh mắt sắc lạnh như chim ưng của anh ta sẽ quét qua người ấy, xác nhận đúng danh tính rồi mới đánh dấu lên danh sách.
“54017, Tịch Chiêu.”
Giọng người huấn luyện viên lạnh như thép. Xuyên qua ánh nắng gay gắt đến trắng xóa, ánh mắt hai người giao nhau trong khoảnh khắc, đầu ngón tay Tịch Chiêu bỗng có cảm giác như bị kim đâm.
“Có mặt.”
Đôi mắt đen cụp xuống, cơn đau cũng lập tức biến mất, nhưng cảm giác khó chịu trong ánh nhìn kia vẫn lởn vởn mãi trong lòng.
Huấn luyện viên này không ưa gì anh. Mà Tịch Chiêu cũng chẳng thích gì đối phương.
“Có mặt!”
Tiếng trả lời dứt khoát vừa vang lên, Tịch Chiêu lập tức cảm nhận được một ánh nhìn cháy rực, bám riết từ phía sau rất gần. Nhưng anh vẫn giữ nguyên dáng vẻ u ám mà người khác quen thuộc, mắt nhìn thẳng, biểu cảm không rõ ràng.
Tỷ lệ ABO là 1:5:1. Toàn khối năm của Lí Tư Khắc Lâm chỉ có chưa tới năm mươi alpha, gom đủ để tạo thành một lớp.
Sau khi phân hóa, ba giới tính ABO sẽ có sự chênh lệch rất lớn về thể chất. Thứ Sáu cách tuần, học sinh sẽ được chia theo giới tính để tham gia tiết huấn luyện quân sự chuyên biệt.
Trong đó, alpha phải được tách biệt hoàn toàn khỏi hai giới còn lại, bởi trong giáo trình của họ, có một hạng mục vô cùng quan trọng huấn luyện tin tức tố.
Chỉ cần nhìn vào những trang thiết bị như “xe phòng hộ” hay “máy đo tin tức tố” là biết alpha vị thành niên rất dễ mất kiểm soát. Bản chất họ hiếu chiến hơn beta và omega, mà tin tức tố lại là vũ khí trời cho, vậy nên năm nào cũng xuất hiện đủ loại tin tức: “alpha vị thành niên trong lúc đánh nhau khiến beta/omega bị thương do phát tán tin tức tố quá mức”.
“Tin tức tố” là con dao hai lưỡi kiểm soát tốt sẽ trở thành sức mạnh, những alpha đỉnh cấp thậm chí có thể dùng tin tức tố để đấu lại hàng trăm người, năng lực tác chiến cá nhân cực kỳ kinh khủng, luôn là mục tiêu săn đón hàng đầu của các học viện quân sự. Nhưng nếu không kiểm soát được, thì nó sẽ phản phệ cả người lẫn mình.
Kể từ khi lên cấp ba, người phụ trách khóa huấn luyện alpha niên khóa Tịch Chiêu là một quân nhân trẻ tên Tống Lễ Thu. Thông tin về quân nhân rất được bảo mật, bên ngoài chỉ đồn rằng anh ta từng tốt nghiệp từ chính Lí Tư Khắc Lâm, hiện thuộc khu quân đội phía Nam, được phái về dẫn dắt đàn em như một bước tích lũy kinh nghiệm và kiểm tra sớm.
Dù sao thì alpha đã hiếm, top alpha còn hiếm hơn nữa. Mỗi năm thi vào trường quân sự và gây được tiếng vang, quá nửa đều xuất thân từ Lí Tư Khắc Lâm.
Sau khi điểm danh xong, Tống Lễ Thu không nhiều lời, lên thẳng giáo án chạy khởi động năm vòng quanh sân. Trong lúc đội hình còn chưa tách ra, một top alpha nào đó nhân cơ hội lén tiếp cận Tịch Chiêu, hạ giọng hỏi: “Này, không phải cậu bảo là hợp tác à? Mấy hôm nay Tần Văn Châu vẫn còn nằm bẹp trong phòng y tế đấy, cậu đánh hắn thê thảm cỡ nào vậy trời?”
Càng khiến Lộ Kiêu bực bội hơn là cậu một mình trong đầu đã dựng đủ các kịch bản quyết đấu với Tịch Chiêu, thậm chí còn chọn nhạc nền luôn rồi, thế mà hôm đó vứt lại mỗi câu “hợp tác vui vẻ”, Tịch Chiêu chẳng buồn để ý đến cậu thêm một lời nào!
Hai người họ thậm chí còn chưa kết bạn liên lạc, rõ ràng ở phòng sát vách, thế mà cả ngày chẳng chạm mặt được mấy lần. Lộ Kiêu cảm thấy bi thương như thể mình đang đấu trí với không khí.
Thiếu niên tóc đen gần như che nửa mặt dưới lớp mái dày, một lòng giữ vững hình tượng “u ám ẩm thấp”, đến cả nốt ruồi đỏ nơi khóe mắt cũng bị che khuất, hoàn toàn tách biệt với dáng vẻ áp chế mạnh mẽ mà Lộ Kiêu từng đối mặt hai lần trước đó cứ như là hai người khác nhau vậy.
Từng bước đi nhẹ, đuôi tóc khẽ lay động theo nhịp bước, lắc lư qua lại Lộ Kiêu bỗng dưng nảy ra một ý tưởng muốn cầm kéo cắt phăng cho rồi.
11
0
2 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
