0 chữ
Chương 1
Chương 1
Đồng phục. Dây trói. Mồ hôi. Cảnh tình cảm mãnh liệt lay động lòng người.
Chỉ riêng mấy từ khoá này xếp cạnh nhau, nếu giữa còn thêm vài trái tim đỏ hồng, chắc chắn sẽ lao thẳng lên đường mười tám cộng mà không cần phanh.
Tiếc thay, cái tình cảm mãnh liệt ở đây thì vẫn là mãnh liệt, chỉ là vai chính lại là một con chó điên mất lý trí và một người qua đường xui tận mạng vừa bị cắn.
Vận khí năm nay đúng là thảm, oan gia ngõ hẹp thật không chừa ai.
...
“Mày bỏ thuốc tao?”
Một tiếng gầm giận dữ kèm theo nắm đấm rít gió lao thẳng tới mặt, khiến Tịch Chiêu còn chưa hoàn hồn đã vội tránh theo bản năng, thuận thế nhấc đầu gối đá thẳng vào bụng đối phương một cú không chút nể tình.
Chỉ nghe một tiếng rên bật ra, khoảng cách giữa hai người cũng được kéo giãn.
Ánh sáng yếu ớt trong căn phòng tối hắt lên võng mạc. Đôi mắt phượng dài hơi nheo lại, trong khoảnh khắc giấu đi tia nghi hoặc và cảnh giác vụt qua đáy mắt.
Đây là... Đâu vậy?
Khung sắt phủ vải bạt chống bụi bị vén lên một góc, bên dưới là đủ loại dụng cụ thể dục. Trong mấy cái rương lớn bên cạnh có dây nhảy, bóng các loại. Quay sang hướng khác, một đống đệm bọt biển màu xanh lính dựa lộn xộn trong góc tường. Tấm ngoài cùng vừa bị đá đổ trong cuộc ẩu đả, bụi bặm tung lên, mùi cũ kỹ xộc thẳng vào mũi khiến Tịch Chiêu nhăn mày.
Rõ ràng lúc nãy mình vừa mua sách ở hiệu sách, đang định về ký túc xá mà? Sao tự nhiên lại lạc vào cái chỗ quái quỷ này?
Nhưng so với không gian xa lạ, điều khiến người ta khó chịu hơn lại là thứ mùi rượu đang âm thầm lan ra trong không khí.
Mùi trái cây lên men trộn với hương cỏ cay nồng, dìu dịu mà nóng rát, như ngọn lửa lăn qua cổ họng, phóng túng và kiêu ngạo tới cực điểm... Là rượu Tequila.
Tịch Chiêu lập tức nhìn về phía phát ra mùi rượu. Cũng là nơi vừa nãy có người lao vào đánh anh.
Thiếu niên kia trông chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, tóc nâu đậm, mái tóc xoăn nhẹ che trán. Vốn nên là một tạo hình khá ngoan ngoãn, nhưng gương mặt lại đầy vẻ ngang ngược. Đồng tử màu hổ phách nhạt trừng thẳng về phía anh, ánh mắt lạnh lẽo đầy công kích, như dã thú sắp nổi điên.
Tịch Chiêu biết cú phản đòn vừa rồi của mình không nhẹ, nhìn thiếu niên theo phản xạ ôm bụng thì hiểu chắc chắn tên này đang đau thấu ruột.
“Cậu...”
Anh định mở miệng hòa hoãn tình hình thì bị một tràng cười nhạt đầy nguy hiểm cắt ngang.
“Đúng là tao coi thường mày rồi...” Giọng khàn khàn nghèn nghẹn, mang theo ác ý không giấu giếm, âm điệu mơ hồ như thể vừa liếʍ qua lưỡi dao còn vương máu.
Chỉ riêng mấy từ khoá này xếp cạnh nhau, nếu giữa còn thêm vài trái tim đỏ hồng, chắc chắn sẽ lao thẳng lên đường mười tám cộng mà không cần phanh.
Tiếc thay, cái tình cảm mãnh liệt ở đây thì vẫn là mãnh liệt, chỉ là vai chính lại là một con chó điên mất lý trí và một người qua đường xui tận mạng vừa bị cắn.
Vận khí năm nay đúng là thảm, oan gia ngõ hẹp thật không chừa ai.
...
“Mày bỏ thuốc tao?”
Một tiếng gầm giận dữ kèm theo nắm đấm rít gió lao thẳng tới mặt, khiến Tịch Chiêu còn chưa hoàn hồn đã vội tránh theo bản năng, thuận thế nhấc đầu gối đá thẳng vào bụng đối phương một cú không chút nể tình.
Chỉ nghe một tiếng rên bật ra, khoảng cách giữa hai người cũng được kéo giãn.
Đây là... Đâu vậy?
Khung sắt phủ vải bạt chống bụi bị vén lên một góc, bên dưới là đủ loại dụng cụ thể dục. Trong mấy cái rương lớn bên cạnh có dây nhảy, bóng các loại. Quay sang hướng khác, một đống đệm bọt biển màu xanh lính dựa lộn xộn trong góc tường. Tấm ngoài cùng vừa bị đá đổ trong cuộc ẩu đả, bụi bặm tung lên, mùi cũ kỹ xộc thẳng vào mũi khiến Tịch Chiêu nhăn mày.
Rõ ràng lúc nãy mình vừa mua sách ở hiệu sách, đang định về ký túc xá mà? Sao tự nhiên lại lạc vào cái chỗ quái quỷ này?
Nhưng so với không gian xa lạ, điều khiến người ta khó chịu hơn lại là thứ mùi rượu đang âm thầm lan ra trong không khí.
Tịch Chiêu lập tức nhìn về phía phát ra mùi rượu. Cũng là nơi vừa nãy có người lao vào đánh anh.
Thiếu niên kia trông chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, tóc nâu đậm, mái tóc xoăn nhẹ che trán. Vốn nên là một tạo hình khá ngoan ngoãn, nhưng gương mặt lại đầy vẻ ngang ngược. Đồng tử màu hổ phách nhạt trừng thẳng về phía anh, ánh mắt lạnh lẽo đầy công kích, như dã thú sắp nổi điên.
Tịch Chiêu biết cú phản đòn vừa rồi của mình không nhẹ, nhìn thiếu niên theo phản xạ ôm bụng thì hiểu chắc chắn tên này đang đau thấu ruột.
“Cậu...”
Anh định mở miệng hòa hoãn tình hình thì bị một tràng cười nhạt đầy nguy hiểm cắt ngang.
11
0
2 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
