0 chữ
Chương 12
Chương 12
Lật đến tờ cuối cùng, ngón tay Tịch Chiêu khựng lại.
Cuối bài là một nét vẽ nguệch ngoạc.
Đó là một khung cửa sổ, bên ngoài là một cái cây trụi lá, các nét vẽ mờ nhòe, có đoạn nhỏ đến mức gần như biến mất như tơ nhện treo giữa không trung, chực đứt bất cứ lúc nào.
Một luồng gió nhẹ lướt qua tai. Tịch Chiêu quay đầu, vừa hay thấy cành cây bên ngoài cửa sổ bị gió thổi lay động. Giữa mùa hè, tán lá um tùm, ánh nắng rọi xuống từng chiếc lá xanh sẫm làm phản chiếu thành vô vàn tia sáng lấp lánh.
Cơn gió mang theo hơi nóng, cuốn vào lớp, lay động tóc mái anh. Trong làn sóng không khí nóng đến vặn vẹo ấy, Tịch Chiêu thật sự cảm nhận được bản thân đã hòa làm một với cậu thiếu niên từng ngồi nơi đây.
Trước mắt rõ ràng là cảnh sắc đầy sức sống, vậy mà ngòi bút rơi xuống chỉ còn lại vài đường nguệch ngoạc khô khốc. Trong tiếng bàn tán rì rầm bên tai và tiếng ve mùa hạ inh ỏi ngoài cửa, cậu ấy từ từ vò nát bài kiểm tra.
Tịch Chiêu chạm tay vào mép giấy bị cuộn lại, khẽ lẩm bẩm với giọng chẳng rõ là đang trêu chọc hay đồng cảm: “Cậu cô đơn quá nhỉ?”
Soạt.
Tiếng giấy bị xé gió vang lên trên đầu. Tịch Chiêu ngẩng đầu, mới phát hiện giờ kiểm tra nhỏ trong lớp đã bắt đầu, bạn nam ngồi bàn trước đang đưa bài cho anh, miệng hơi há hiển nhiên là nghe thấy câu độc thoại vừa rồi.
Tịch Chiêu nghĩ một lúc, vừa nhận lấy bài kiểm tra, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười… âm u rợn tóc gáy.
Bạn học kia lập tức trắng bệch mặt.
Không ngoài dự đoán, tối nay bạn ấy kiểu gì cũng gặp ác mộng.
…
Trước khi hết tiết, Tịch Chiêu đã điền xong bài kiểm tra theo đúng trình độ gốc của nguyên chủ.
Thế giới này về cơ bản giống hệt thế giới cũ của anh. Ngoại trừ những nội dung liên quan đến “giới tính phụ” trong hệ ABO, thì kiến thức phổ thông và hệ thống học thuật không có gì khác biệt. Giáo viên hôm nay dạy tiếng Anh môn này đối với một người sắp lấy bằng thạc sĩ y như Tịch Chiêu mà nói, dễ như ăn kẹo.
Anh chỉ thấy đau đầu mỗi khi mở sách Sinh học.
Trời đất chứng giám, khi Tịch Chiêu vô thức mở ra sách Sinh và thấy ngay chương “Di truyền gen ABO”, anh đã im lặng bao lâu.
Ngày xưa chỉ có giới tính nam nữ mà học di truyền thôi đã bị ruồi giấm hành cho điên đầu, mơ cũng mơ thấy “hoa đậu tương tỉ lệ 9331”… Giờ thì có tận 6 loại giới tính, thử hỏi phải tính tỷ lệ mắc bệnh mù màu trong một đại gia đình ABO thì đúng là ác mộng chứ còn gì nữa?!
Sinh học thế giới ABO đúng là đỉnh cao trí tuệ loài người.
Nộp bài kiểm tra cho bạn nam ngồi trước, thấy cậu ta tay run như người mắc Parkinson, Tịch Chiêu thở dài sao lại chẳng có tí khiếu hài hước nào thế này?
Trưa đến, thời gian nghỉ ngơi ở Lí Tư Khắc Lâm rất dư dả. Học sinh có thể ở lại lớp hoặc về ký túc xá ngủ trưa. Chẳng mấy chốc, lớp G đã vắng hoe. Tịch Chiêu định nhân cơ hội rảnh rỗi đi dạo quanh khu giảng dạy.
Nhưng vừa bước ra hành lang thì có người từ xa gọi với: “Tịch Chiêu! Tần ca gọi cậu qua ăn trưa cùng, ảnh đặt cơm ngoài rồi!”
Tần Văn Châu?
Chân Tịch Chiêu khựng lại một giây.
Trong khoảnh khắc ánh sáng lướt qua khóe mắt, anh thay đổi kế hoạch xoay người đi về phía đối phương.
Giữa trưa nắng đổ lửa, ánh sáng loang loáng qua hành lang, ý cười không rõ nghĩa nơi đáy mắt anh thoắt ẩn thoắt hiện.
…
Tần Văn Châu học lớp C, thuộc “tầng lớp học bá”.
Từ lớp G đến lớp C, càng lên lớp điểm cao thì học sinh ở lại lớp buổi trưa càng nhiều. Không cần giáo viên giám sát, ai nấy cũng tự giác ôm bài tập ra ôn luyện kỳ thi phân lớp cuối kỳ đang đến gần, ai nấy đều biết, chỉ lệch một điểm thôi, cũng có thể là khoảng cách giữa thiên đường và địa ngục.
Tịch Chiêu liếc mắt nhìn qua một vòng, rồi nhanh chóng thu lại ánh mắt. Người gọi cậu từ nãy đã đi mất. Khi tấm bảng “Lớp 5 – C” đập vào mắt, bên trong lớp cũng vừa vang lên một tràng cười rộn rã.
Học sinh ngồi gần cửa liếc thấy cậu, lập tức cao giọng cười cợt: “Ôi chà, Tần ca, đuôi nhỏ của lớp G lại tìm tới anh rồi kìa~”
Alpha đang ngồi giữa đám bạn bè như sao vây quanh, nụ cười khẽ chùng xuống, giữa lông mày thoáng lộ vẻ bất đắc dĩ. Nhưng cuối cùng vẫn nhoẻn miệng, dịu dàng nói: “Đừng nói lung tung, đừng đặt biệt danh cho bạn học.”
Toàn bộ quá trình trôi chảy như nước chảy mây trôi, thể hiện hoàn hảo phong thái một quý công tử “mặc dù có chút phiền lòng vì bị bám theo, nhưng ai bảo tôi là người tốt, có giáo dưỡng chứ?”
Chỉ trong chớp mắt, ánh mắt của không ít học sinh lớp C nhìn Tịch Chiêu liền nhuốm đầy khinh miệt.
Tịch Chiêu thật muốn trao cho Tần Văn Châu một tượng vàng Oscar. Loại người như hắn mới là kiểu nhân vật nên xuyên đến hậu cung tranh sủng, chắc chắn sẽ sống đến tập cuối.
Rõ ràng lần nào cũng là hắn tự mình gọi nguyên chủ đến, vậy mà lại chưa từng một lần đứng ra đính chính, cố tình để người khác hiểu lầm rằng nguyên chủ mặt dày tự bám theo. Từ góc nhìn của người ngoài, chính là một tên lớp G đội sổ, cả ngày bám riết lấy đại học bá lớp C không buông.
Tất nhiên, những “người ngoài” ấy sẽ chẳng biết được rằng mỗi lần Tần Văn Châu mời mọi người ăn uống vui chơi, người trả tiền luôn là nguyên chủ. Lần này, đoán chừng cũng không ngoại lệ.
Quả là một người bạn đắt giá.
Tịch Chiêu bước vào, không ai ngăn cản anh.
Học sinh lớp C những người tự nhận là “con nhà người ta” sẽ không thô lỗ như trong phim, không đổ canh, không vươn chân ngáng đường. Họ chỉ ngồi ngay ngắn lễ phép, dùng ánh mắt lạnh lùng, những biểu cảm nửa cười nửa khinh bỉ, cùng những lời xì xầm "tình cờ" vang lên khi trò chuyện với bạn bên cạnh để xây nên một bức tường vô hình.
Không khí quanh anh lập tức tối lại chỉ còn vô số ánh mắt nhắm thẳng vào anh, lúc thì trợn trừng, lúc lại nheo lại, tròng trắng ánh lên sắc lạnh, đồng tử xoay tròn như trêu chọc, từng cái từng cái chồng lên nhau, như rừng mắt rậm rạp quái dị.
Cuối bài là một nét vẽ nguệch ngoạc.
Đó là một khung cửa sổ, bên ngoài là một cái cây trụi lá, các nét vẽ mờ nhòe, có đoạn nhỏ đến mức gần như biến mất như tơ nhện treo giữa không trung, chực đứt bất cứ lúc nào.
Một luồng gió nhẹ lướt qua tai. Tịch Chiêu quay đầu, vừa hay thấy cành cây bên ngoài cửa sổ bị gió thổi lay động. Giữa mùa hè, tán lá um tùm, ánh nắng rọi xuống từng chiếc lá xanh sẫm làm phản chiếu thành vô vàn tia sáng lấp lánh.
Cơn gió mang theo hơi nóng, cuốn vào lớp, lay động tóc mái anh. Trong làn sóng không khí nóng đến vặn vẹo ấy, Tịch Chiêu thật sự cảm nhận được bản thân đã hòa làm một với cậu thiếu niên từng ngồi nơi đây.
Trước mắt rõ ràng là cảnh sắc đầy sức sống, vậy mà ngòi bút rơi xuống chỉ còn lại vài đường nguệch ngoạc khô khốc. Trong tiếng bàn tán rì rầm bên tai và tiếng ve mùa hạ inh ỏi ngoài cửa, cậu ấy từ từ vò nát bài kiểm tra.
Soạt.
Tiếng giấy bị xé gió vang lên trên đầu. Tịch Chiêu ngẩng đầu, mới phát hiện giờ kiểm tra nhỏ trong lớp đã bắt đầu, bạn nam ngồi bàn trước đang đưa bài cho anh, miệng hơi há hiển nhiên là nghe thấy câu độc thoại vừa rồi.
Tịch Chiêu nghĩ một lúc, vừa nhận lấy bài kiểm tra, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười… âm u rợn tóc gáy.
Bạn học kia lập tức trắng bệch mặt.
Không ngoài dự đoán, tối nay bạn ấy kiểu gì cũng gặp ác mộng.
…
Trước khi hết tiết, Tịch Chiêu đã điền xong bài kiểm tra theo đúng trình độ gốc của nguyên chủ.
Thế giới này về cơ bản giống hệt thế giới cũ của anh. Ngoại trừ những nội dung liên quan đến “giới tính phụ” trong hệ ABO, thì kiến thức phổ thông và hệ thống học thuật không có gì khác biệt. Giáo viên hôm nay dạy tiếng Anh môn này đối với một người sắp lấy bằng thạc sĩ y như Tịch Chiêu mà nói, dễ như ăn kẹo.
Trời đất chứng giám, khi Tịch Chiêu vô thức mở ra sách Sinh và thấy ngay chương “Di truyền gen ABO”, anh đã im lặng bao lâu.
Ngày xưa chỉ có giới tính nam nữ mà học di truyền thôi đã bị ruồi giấm hành cho điên đầu, mơ cũng mơ thấy “hoa đậu tương tỉ lệ 9331”… Giờ thì có tận 6 loại giới tính, thử hỏi phải tính tỷ lệ mắc bệnh mù màu trong một đại gia đình ABO thì đúng là ác mộng chứ còn gì nữa?!
Sinh học thế giới ABO đúng là đỉnh cao trí tuệ loài người.
Nộp bài kiểm tra cho bạn nam ngồi trước, thấy cậu ta tay run như người mắc Parkinson, Tịch Chiêu thở dài sao lại chẳng có tí khiếu hài hước nào thế này?
Trưa đến, thời gian nghỉ ngơi ở Lí Tư Khắc Lâm rất dư dả. Học sinh có thể ở lại lớp hoặc về ký túc xá ngủ trưa. Chẳng mấy chốc, lớp G đã vắng hoe. Tịch Chiêu định nhân cơ hội rảnh rỗi đi dạo quanh khu giảng dạy.
Tần Văn Châu?
Chân Tịch Chiêu khựng lại một giây.
Trong khoảnh khắc ánh sáng lướt qua khóe mắt, anh thay đổi kế hoạch xoay người đi về phía đối phương.
Giữa trưa nắng đổ lửa, ánh sáng loang loáng qua hành lang, ý cười không rõ nghĩa nơi đáy mắt anh thoắt ẩn thoắt hiện.
…
Tần Văn Châu học lớp C, thuộc “tầng lớp học bá”.
Từ lớp G đến lớp C, càng lên lớp điểm cao thì học sinh ở lại lớp buổi trưa càng nhiều. Không cần giáo viên giám sát, ai nấy cũng tự giác ôm bài tập ra ôn luyện kỳ thi phân lớp cuối kỳ đang đến gần, ai nấy đều biết, chỉ lệch một điểm thôi, cũng có thể là khoảng cách giữa thiên đường và địa ngục.
Tịch Chiêu liếc mắt nhìn qua một vòng, rồi nhanh chóng thu lại ánh mắt. Người gọi cậu từ nãy đã đi mất. Khi tấm bảng “Lớp 5 – C” đập vào mắt, bên trong lớp cũng vừa vang lên một tràng cười rộn rã.
Học sinh ngồi gần cửa liếc thấy cậu, lập tức cao giọng cười cợt: “Ôi chà, Tần ca, đuôi nhỏ của lớp G lại tìm tới anh rồi kìa~”
Alpha đang ngồi giữa đám bạn bè như sao vây quanh, nụ cười khẽ chùng xuống, giữa lông mày thoáng lộ vẻ bất đắc dĩ. Nhưng cuối cùng vẫn nhoẻn miệng, dịu dàng nói: “Đừng nói lung tung, đừng đặt biệt danh cho bạn học.”
Toàn bộ quá trình trôi chảy như nước chảy mây trôi, thể hiện hoàn hảo phong thái một quý công tử “mặc dù có chút phiền lòng vì bị bám theo, nhưng ai bảo tôi là người tốt, có giáo dưỡng chứ?”
Chỉ trong chớp mắt, ánh mắt của không ít học sinh lớp C nhìn Tịch Chiêu liền nhuốm đầy khinh miệt.
Tịch Chiêu thật muốn trao cho Tần Văn Châu một tượng vàng Oscar. Loại người như hắn mới là kiểu nhân vật nên xuyên đến hậu cung tranh sủng, chắc chắn sẽ sống đến tập cuối.
Rõ ràng lần nào cũng là hắn tự mình gọi nguyên chủ đến, vậy mà lại chưa từng một lần đứng ra đính chính, cố tình để người khác hiểu lầm rằng nguyên chủ mặt dày tự bám theo. Từ góc nhìn của người ngoài, chính là một tên lớp G đội sổ, cả ngày bám riết lấy đại học bá lớp C không buông.
Tất nhiên, những “người ngoài” ấy sẽ chẳng biết được rằng mỗi lần Tần Văn Châu mời mọi người ăn uống vui chơi, người trả tiền luôn là nguyên chủ. Lần này, đoán chừng cũng không ngoại lệ.
Quả là một người bạn đắt giá.
Tịch Chiêu bước vào, không ai ngăn cản anh.
Học sinh lớp C những người tự nhận là “con nhà người ta” sẽ không thô lỗ như trong phim, không đổ canh, không vươn chân ngáng đường. Họ chỉ ngồi ngay ngắn lễ phép, dùng ánh mắt lạnh lùng, những biểu cảm nửa cười nửa khinh bỉ, cùng những lời xì xầm "tình cờ" vang lên khi trò chuyện với bạn bên cạnh để xây nên một bức tường vô hình.
Không khí quanh anh lập tức tối lại chỉ còn vô số ánh mắt nhắm thẳng vào anh, lúc thì trợn trừng, lúc lại nheo lại, tròng trắng ánh lên sắc lạnh, đồng tử xoay tròn như trêu chọc, từng cái từng cái chồng lên nhau, như rừng mắt rậm rạp quái dị.
11
0
2 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
