TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 13
Chương 13

Tịch Chiêu bỗng thấy lúc này nếu có một đoạn nhạc nền thì quá hợp.

Ví dụ, mở đầu là vài nốt piano cổ điển chậm rãi, uyển chuyển như khói nước, tiếp đó là đoạn nhạc tươi vui nhẹ nhàng, tiếng đàn nhảy múa như cánh bướm vờn quanh.

Rồi trong ánh sáng rọi xuống, đại học bá phong độ ngời ngời tiến đến trước mặt "kẻ đáng thương", tỏa sáng lộng lẫy chìa tay ra, dịu dàng nói: “Tớ đặt sushi từ ngoài, cậu chắc chưa ăn trưa đâu nhỉ? Cùng ăn luôn nhé.”

Ôi chao, thật là vĩ đại, nhân từ!

Tịch Chiêu khẽ liếc nụ cười đầy chân thành trên gương mặt Tần Văn Châu. Piano dừng lại đúng lúc. Nhạc nền cắt ngang bằng một nhịp trống trầm: BÙM!

Anh vung tay đấm thẳng vào cái gò má vừa nhô lên kia.

Một cú đấm đầy duyên dáng.

Im lặng đến mức chết chóc.



Nếu được quay lại cảnh này, Tịch Chiêu nhất định sẽ chọn góc quay slow-motion mờ mịn kèm hiệu ứng ánh sáng dịu nhẹ:

Cơ thể bị đánh bất ngờ ngửa ra sau, tia máu mỏng từ mũi văng ra như hiệu ứng điện ảnh; đám bạn đang sửng sốt chưa kịp phản ứng, có người nhào tới định đỡ dậy; bạn học A đang úp mặt cười với bạn bên cạnh thì cứng đờ như tượng; bạn học B trừng mắt, tay che miệng; bạn học C ôm đầu, sắp hét lên như còi báo động.

À, đừng quên nhạc nền saxophone hòa quyện violin, điểm xuyết thêm giọng hát thánh thót càng làm khung cảnh này thêm phần thiêng liêng như lễ tế máu.

Kết thúc slow-motion, trở lại với nhịp trống jazz rộn ràng, tiếng cymbal đập theo nhịp chân, Tịch Chiêu túm cổ áo Tần Văn Châu, lại tung thêm một cú vào má trái. Thấy lệch, bổ sung luôn một cú đối xứng vào má phải.

Trong tiếng hét kinh hãi, Tần Văn Châu bay thẳng vào góc lớp, đυ.ng đổ thùng rác, giấy vụn bay tán loạn, bản thân thì co giật như cá chết.

Một Alpha ngồi gần bạn thân của Tần Văn Châu đầu óc đơ như khúc gỗ, theo bản năng muốn phóng pheromone tấn công thiếu niên gầy gò trước mặt. Nhưng Tịch Chiêu đã sớm phòng bị.

Phản tay lôi cái ghế ra sau một phát cả người lẫn ghế đập xuống sàn cái “rầm”.

Alpha kia còn chưa kịp bò dậy, đã bị ánh mắt đen sâu thẳm của Tịch Chiêu chiếu thẳng vào thần kinh trung ương. Còn chưa kịp hiểu chuyện gì, cổ bên phải đau nhói.

Tịch Chiêu không biết lôi từ đâu ra một ống thuốc ức chế, lạnh lùng tiêm thẳng vào tuyến thể dưới cổ hắn. Pheromone đang muốn bùng nổ lập tức bị ép ngược về, Alpha suýt thì ói tại chỗ.

Ngay khoảnh khắc ấy, một sự thật rợn người chợt hiện lên trong đầu Alpha nọ. Thiếu niên lớp G kia làm tất cả mọi việc vừa rồi hoàn toàn không có biểu cảm.

Không tức giận, không hung hãn, không mất kiểm soát. Chỉ lạnh đến tận xương, thờ ơ đến độ có chút chán chường, giống như đang biểu diễn một vở kịch câm nhàm chán đến tột cùng.

Chớp mắt, Alpha kia chỉ cảm thấy thứ vừa đâm vào cổ mình không phải ống tiêm, mà là một con dao găm lạnh băng.

Thiếu niên ấy còn tiện miệng dặn dò: “Nhớ đền tôi ống thuốc ức chế.”

Giọng nói bình thản đến cực điểm.

Mơ hồ như trong mộng, Alpha đó chợt nhớ lại một lời đồn, lớp G có một đứa tên là Tịch Chiêu…

Nghe nói đầu óc… có vẻ không bình thường…

Một luồng khí lạnh len từ cổ thấm vào xương sống, cảm giác vô lý và rợn người như bị móng vuốt ma quỷ bóp lấy cổ họng.

*

Khi nhạc nền mờ dần, sự ồn ào náo nhiệt của thế gian lại trở về.

“Tần ca! Tần ca tỉnh lại đi!!!”

“Cứu với! Mau gọi thầy cô! Có ai đi gọi giáo viên không?”

“Y tế! Đưa cậu ấy tới phòng y tế!”



Ngoài tiếng hét loạn xạ, còn có một làn sóng người rút lui khỏi phạm vi Tịch Chiêu, từng ánh mắt đều viết rõ hai chữ hoảng sợ. Chỉ cần anh đảo mắt qua, ai cũng rụt cổ lại, môi run run, dáng vẻ oai phong khi nãy nay chẳng còn sót lại mấy phần.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, cái gọi là “vị trí cao thượng” đã hoàn toàn đảo chiều.

Tịch Chiêu nhìn đám người hoảng loạn trước mặt, suýt thì muốn huýt sáo ăn mừng.

Thấy chưa?

Một vở bi hài kịch nhân gian, diễn quá đẹp!

*

Sự việc rùm beng đến vậy, không thể không có ai đi báo giáo viên. Quả nhiên chưa tới vài phút sau, giáo viên chủ nhiệm lớp C hớt hải chạy tới.

Đập vào mắt thầy là cảnh cả đám học sinh lớp mình co cụm run rẩy như một đàn gà con, còn một cậu thiếu niên gầy gò thì ung dung ngồi dựa vào một chiếc bàn kéo ra giữa cửa lớp, dáng vẻ chẳng khác nào Đại Ma Vương chiếm lĩnh lãnh địa.

Trong lúc hỗn loạn, cũng có vài đứa tính lẻn trốn, nhưng bất kể chúng tính chạy hướng nào, Tịch Chiêu đều đá ghế ra chắn đường, không hề thiên vị ai bình đẳng tuyệt đối.

Học sinh xuất sắc nhất lớp Tần Văn Châu thì đang nằm thoi thóp trong đống rác, mặt mũi sưng vù, chẳng rõ sống chết. Bên cạnh hắn là một Alpha khác cổ vẫn còn cắm ống tiêm thuốc ức chế, cao gần mét tám mà lúc này co ro như con chim cút.

Thầy giáo chủ nhiệm suýt thì thở không nổi mà gục tại chỗ.

“Có chuyện gì vậy hả?! Có xích mích gì không thể giải quyết tử tế à? Tại sao lại phải đánh nhau?!!”

Tịch Chiêu tâm điểm của mọi ánh nhìn chậm rãi ngẩng lên, còn chưa đợi thầy hỏi đến câu “Sao học sinh lớp G lại chạy sang đây gây chuyện?”, anh đã thản nhiên phun ra bốn chữ: “Tôi đòi nợ.”

Thầy chủ nhiệm suýt nghẹn: “Dù… dù nó nợ em đi nữa ”

“Bốn mươi lăm vạn tám ngàn sáu trăm chín mươi lăm.” Tịch Chiêu nghiêng đầu, thong thả nói: “Nó nợ tôi từng đó.”

Toàn trường câm nín.

Thầy giáo đang chuẩn bị bắn ra một tràng đạo lý thì nghẹn họng. Đám học sinh mặt mày dại ra. Đám đông tụ tập ngoài hành lang cũng như bị đông cứng.

Chỉ có Tịch Chiêu là vẫn bình tĩnh như không, trong mắt còn ánh lên vẻ vô tội và nghiêm túc một cách đáng sợ: “Tôi không có tiền ăn cơm, đến tìm nó đòi tiền.”

“Nợ thì phải trả, thưa thầy. Không đúng sao?”

Không đúng sao? Không đúng sao? Không đúng sao…?

Câu hỏi ấy như âm vang vọng mãi trong đầu mọi người. Thầy chủ nhiệm, người từng được trao danh hiệu “Giáo viên xuất sắc toàn quốc” não gần như sập nguồn.

11

0

2 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.