0 chữ
Chương 10
Chương 10
Lời vừa dứt, nồng độ pheromone trong phòng bệnh lại có xu hướng tăng vọt. Trợ lý riêng là một Beta, không thể trực tiếp cảm nhận pheromone, nhưng cũng rõ ràng nhận ra bầu không khí đang dần trở nên nặng nề và bạo liệt.
Thế nhưng thiếu niên quay lưng về phía hắn chỉ nghiến răng, lạnh lùng phun ra một câu: “Cút.”
Không nhiều lửa giận, nhưng chẳng còn chừa lại tí khoảng cách nào cho người khác.
Cửa phòng đóng sầm, cả thế giới thu lại chỉ còn tiếng thở nặng nề, nén nhịn đến nghẹt thở của Lộ Kiêu.
Toàn học viện Lí Tư Khắc Lâm đều được lắp đặt “thiết bị phát hiện pheromone”. Một khi vượt ngưỡng tiêu chuẩn sẽ tự động báo hiệu và gọi xe bảo hộ. Lúc bị khoá cổ tay, còng ngăn chế pheromone rồi bị cáng lên xe, Lộ Kiêu vẫn còn tỉnh táo. Cậu biết kỳ mẫn cảm của mình sắp đến, đã chủ động tiêm thuốc ức chế từ sớm.
Nhưng trong cái phòng thiết bị chết tiệt đó, chẳng hiểu ai đã phun ra thứ gì. Thuốc ức chế bình thường chẳng có tác dụng gì cả.
Cậu đã xem kết quả xét nghiệm máu ở bệnh viện chỉ có một kết luận lạnh lùng: “Do ăn thực phẩm kí©h thí©ɧ dẫn đến phát tác kỳ mẫn cảm.” Không phát hiện bất kỳ bất thường nào khác.
Ngay lập tức, Lộ Kiêu hiểu rằng kẻ phía sau đã chuẩn bị kỹ lưỡng.
Còn chuyện này?
Cậu chẳng định nói với cặp cha mẹ đang bận rong ruổi khắp thế giới để làm ăn kia. Nói rồi cũng chỉ đổi lại một câu “thật đáng thất vọng.”
Dù sao thì…
Cậu từ trước đến nay luôn là kẻ khiến họ thất vọng.
…
Thấy sắc mặt Lộ Kiêu quá tệ, bệnh viện đã tiêm thuốc ức chế và còn muốn làm kiểm tra toàn thân. Cậu từ chối.
Hiện giờ, chỉ có thể nằm úp người trên giường với tư thế khó chịu, để giảm bớt đau rát nơi lưng.
Tịch Chiêu…
Đôi mắt màu hổ phách chợt lóe lên hàn ý, mỗi lần hồi tưởng đến cảm giác đau rát khi sợi dây nhảy đập xuống, Lộ Kiêu đều nghiến răng nghiến lợi mà gọi thầm cái tên kia như nguyền rủa.
Với thể chất Alpha, những vết thương ngoài da này chẳng đáng là gì, nằm vài hôm là lành. Nhưng cái tư thế bị áp chế toàn diện, mặt dập xuống tấm nệm thô ráp, mũi ngập trong mùi bạc hà vừa sạch sẽ vừa cay đắng…
Nắm tay siết chặt.
Còn cả đôi mắt đen thẳm ấy đứng từ trên cao nhìn xuống, ánh nhìn lạnh nhạt như mọi chuyện đều chẳng đáng để để tâm…
“Bạn học, cậu không biết là không được cắn linh tinh sao?”
Hô hấp chợt nghẹn lại nửa nhịp. Một luồng điện tê dại như bật dây cung chạy từ xương cụt thẳng dọc sống lưng. Vết thương sưng tấy sau lưng lập tức truyền đến cảm giác tê rần, đau nhức mà kỳ lạ đến mức gần như kɧoáı ©ảʍ.
Tất cả giác quan như bị nâng lên ngưỡng mẫn cảm phi lý đến cả vải áo ma sát qua da cũng như phát nổ từng đốm sáng dị thường.
Cơ cổ nổi gân, quai hàm run lên, Lộ Kiêu nghẹn ngào một tiếng không kìm được, vùi mặt vào gối, siết chặt ga giường dưới người. Nhìn từ bên cạnh, cả một dải da thịt từ sau tai kéo xuống xương quai xanh đều đỏ ửng bất thường, như thể lên cơn sốt nặng không thể chữa.
Cổ họng nóng, mắt cũng nóng, nóng đến mức tưởng như trong đầu sắp trào ra nước sôi chỉ có thể nhắm chặt mắt, thở gấp như người đang hấp hối.
Đau…
Đau quá…
Phải, chắc chắn là vì đau…
Cậu liên tục lặp lại câu đó trong đầu, như thể muốn biến nó thành một loại “tín điều tinh thần” mà khắc sâu vào tâm trí.
Nhưng đến đêm…
Cậu vẫn mơ.
Lộ Kiêu biết mình đang mơ vẫn là căn phòng thiết bị ban ngày. Tay bị trói ra sau lưng, ngẩng đầu lên chỉ thấy một nốt ruồi đỏ yêu mị ở đuôi mắt đối phương.
Cậu muốn giãy giụa, nhưng người trước mặt lại vung chân đá mạnh vào đầu gối.
Một tiếng rên nghẹn bật ra, Lộ Kiêu quỳ sụp, thân mình gập lại, làn da đập mạnh xuống sàn lạnh băng. Cơn đau như bén lửa, bốc cháy toàn thân, máu thịt trong người tan chảy như bơ nóng, rồi lại bị mạng nhện dính nhớp siết chặt không thoát được.
Cả người đổ gục, cổ họng run lên, lại bị người ta túm cằm ép phải ngẩng đầu lên, đối diện với một đôi mắt đen như hố sâu, nhếch môi như cười mà chẳng hề có nhiệt độ.
Ánh nhìn lạnh nhạt lướt từ đôi môi mím chặt, đến yết hầu, l*иg ngực… Rồi không biết phát hiện điều gì, khóe mắt khẽ động, khóe môi nhếch lên lập tức tung chân đá tiếp, đá nốt phần ý chí cuối cùng của cậu!
Trong mắt tràn ngập trào phúng, giọng nói lại nhẹ như lông vũ: “Bạn học à, cậu bị biếи ŧɦái đấy à?”
Bốp!
Tiếng thở dốc dồn dập vang lên trong bóng tối.
Lộ Kiêu bật người ngồi dậy, mồ hôi đầy trán, một tay ôm đầu, l*иg ngực phập phồng dữ dội.
Tịch Chiêu… Tịch Chiêu…
Đau đầu đến nổ tung, cậu nghiến răng ken két, ánh mắt không hiểu sao lại vương chút dị thường quái đản.
Tịch… Chiêu.
*
Ba ngày sau, Tịch Chiêu rời khỏi khu cách ly Alpha.
Trước khi rời đi, ông quản lý ký túc xá còn nhiệt tình tặng anh một chiếc vòng tay cao su in dòng chữ: “Không được tùy tiện phát tán pheromone lên bạn học.”
Ông cụ còn vui vẻ bảo nếu sau này tích đủ mười vòng, lúc tốt nghiệp có thể mang đổi lấy một “phần quà lưu niệm”. Tuy khu cách ly Alpha ở Lí Tư Khắc Lâm đúng là cao cấp thật, nhưng Tịch Chiêu hoàn toàn không có hứng nhận cái "vinh dự đặc biệt" đó.
Cuối cùng, ông cụ dùng một nụ cười đầy ẩn ý kiểu “chúng ta còn gặp lại” để tiễn anh đi.
Ông ấy nhìn thấu quá nhiều rồi.
…
Mang theo đống thông tin đã sắp xếp đâu vào đấy, Tịch Chiêu chính thức quay lại thế giới rộn ràng của loài người. Anh cũng đã chấp nhận sự thật xuyên thư đã tới thì cứ sống thôi, biết đâu một ngày đẹp trời nào đó, đang đi giữa đường lại "xuyên về" như đi chợ cũng nên.
Chỉ là mỗi lần nghĩ tới bài luận tốt nghiệp gần hai vạn chữ đã viết đến phần cảm ơn trong laptop, anh lại thấy rất muốn lao từ ban công xuống…
Trời ơi, vậy là toang toàn bộ công trình.
Với luồng tử khí nhè nhẹ quẩn quanh, Tịch Chiêu quay lại lớp đúng vào giờ ra chơi. Trong lớp học sáng bừng dưới ánh mặt trời, cửa kính to rộng phản chiếu từng khuôn mặt thanh xuân rạng rỡ của những bông hoa tương lai đất nước, từng ô bàn ghế đều là một khung hình vui vẻ riêng biệt.
Thế nhưng thiếu niên quay lưng về phía hắn chỉ nghiến răng, lạnh lùng phun ra một câu: “Cút.”
Không nhiều lửa giận, nhưng chẳng còn chừa lại tí khoảng cách nào cho người khác.
Cửa phòng đóng sầm, cả thế giới thu lại chỉ còn tiếng thở nặng nề, nén nhịn đến nghẹt thở của Lộ Kiêu.
Toàn học viện Lí Tư Khắc Lâm đều được lắp đặt “thiết bị phát hiện pheromone”. Một khi vượt ngưỡng tiêu chuẩn sẽ tự động báo hiệu và gọi xe bảo hộ. Lúc bị khoá cổ tay, còng ngăn chế pheromone rồi bị cáng lên xe, Lộ Kiêu vẫn còn tỉnh táo. Cậu biết kỳ mẫn cảm của mình sắp đến, đã chủ động tiêm thuốc ức chế từ sớm.
Cậu đã xem kết quả xét nghiệm máu ở bệnh viện chỉ có một kết luận lạnh lùng: “Do ăn thực phẩm kí©h thí©ɧ dẫn đến phát tác kỳ mẫn cảm.” Không phát hiện bất kỳ bất thường nào khác.
Ngay lập tức, Lộ Kiêu hiểu rằng kẻ phía sau đã chuẩn bị kỹ lưỡng.
Còn chuyện này?
Cậu chẳng định nói với cặp cha mẹ đang bận rong ruổi khắp thế giới để làm ăn kia. Nói rồi cũng chỉ đổi lại một câu “thật đáng thất vọng.”
Dù sao thì…
Cậu từ trước đến nay luôn là kẻ khiến họ thất vọng.
…
Thấy sắc mặt Lộ Kiêu quá tệ, bệnh viện đã tiêm thuốc ức chế và còn muốn làm kiểm tra toàn thân. Cậu từ chối.
Hiện giờ, chỉ có thể nằm úp người trên giường với tư thế khó chịu, để giảm bớt đau rát nơi lưng.
Đôi mắt màu hổ phách chợt lóe lên hàn ý, mỗi lần hồi tưởng đến cảm giác đau rát khi sợi dây nhảy đập xuống, Lộ Kiêu đều nghiến răng nghiến lợi mà gọi thầm cái tên kia như nguyền rủa.
Với thể chất Alpha, những vết thương ngoài da này chẳng đáng là gì, nằm vài hôm là lành. Nhưng cái tư thế bị áp chế toàn diện, mặt dập xuống tấm nệm thô ráp, mũi ngập trong mùi bạc hà vừa sạch sẽ vừa cay đắng…
Nắm tay siết chặt.
Còn cả đôi mắt đen thẳm ấy đứng từ trên cao nhìn xuống, ánh nhìn lạnh nhạt như mọi chuyện đều chẳng đáng để để tâm…
“Bạn học, cậu không biết là không được cắn linh tinh sao?”
Hô hấp chợt nghẹn lại nửa nhịp. Một luồng điện tê dại như bật dây cung chạy từ xương cụt thẳng dọc sống lưng. Vết thương sưng tấy sau lưng lập tức truyền đến cảm giác tê rần, đau nhức mà kỳ lạ đến mức gần như kɧoáı ©ảʍ.
Cơ cổ nổi gân, quai hàm run lên, Lộ Kiêu nghẹn ngào một tiếng không kìm được, vùi mặt vào gối, siết chặt ga giường dưới người. Nhìn từ bên cạnh, cả một dải da thịt từ sau tai kéo xuống xương quai xanh đều đỏ ửng bất thường, như thể lên cơn sốt nặng không thể chữa.
Cổ họng nóng, mắt cũng nóng, nóng đến mức tưởng như trong đầu sắp trào ra nước sôi chỉ có thể nhắm chặt mắt, thở gấp như người đang hấp hối.
Đau…
Đau quá…
Phải, chắc chắn là vì đau…
Cậu liên tục lặp lại câu đó trong đầu, như thể muốn biến nó thành một loại “tín điều tinh thần” mà khắc sâu vào tâm trí.
Nhưng đến đêm…
Cậu vẫn mơ.
Lộ Kiêu biết mình đang mơ vẫn là căn phòng thiết bị ban ngày. Tay bị trói ra sau lưng, ngẩng đầu lên chỉ thấy một nốt ruồi đỏ yêu mị ở đuôi mắt đối phương.
Cậu muốn giãy giụa, nhưng người trước mặt lại vung chân đá mạnh vào đầu gối.
Một tiếng rên nghẹn bật ra, Lộ Kiêu quỳ sụp, thân mình gập lại, làn da đập mạnh xuống sàn lạnh băng. Cơn đau như bén lửa, bốc cháy toàn thân, máu thịt trong người tan chảy như bơ nóng, rồi lại bị mạng nhện dính nhớp siết chặt không thoát được.
Cả người đổ gục, cổ họng run lên, lại bị người ta túm cằm ép phải ngẩng đầu lên, đối diện với một đôi mắt đen như hố sâu, nhếch môi như cười mà chẳng hề có nhiệt độ.
Ánh nhìn lạnh nhạt lướt từ đôi môi mím chặt, đến yết hầu, l*иg ngực… Rồi không biết phát hiện điều gì, khóe mắt khẽ động, khóe môi nhếch lên lập tức tung chân đá tiếp, đá nốt phần ý chí cuối cùng của cậu!
Trong mắt tràn ngập trào phúng, giọng nói lại nhẹ như lông vũ: “Bạn học à, cậu bị biếи ŧɦái đấy à?”
Bốp!
Tiếng thở dốc dồn dập vang lên trong bóng tối.
Lộ Kiêu bật người ngồi dậy, mồ hôi đầy trán, một tay ôm đầu, l*иg ngực phập phồng dữ dội.
Tịch Chiêu… Tịch Chiêu…
Đau đầu đến nổ tung, cậu nghiến răng ken két, ánh mắt không hiểu sao lại vương chút dị thường quái đản.
Tịch… Chiêu.
*
Ba ngày sau, Tịch Chiêu rời khỏi khu cách ly Alpha.
Trước khi rời đi, ông quản lý ký túc xá còn nhiệt tình tặng anh một chiếc vòng tay cao su in dòng chữ: “Không được tùy tiện phát tán pheromone lên bạn học.”
Ông cụ còn vui vẻ bảo nếu sau này tích đủ mười vòng, lúc tốt nghiệp có thể mang đổi lấy một “phần quà lưu niệm”. Tuy khu cách ly Alpha ở Lí Tư Khắc Lâm đúng là cao cấp thật, nhưng Tịch Chiêu hoàn toàn không có hứng nhận cái "vinh dự đặc biệt" đó.
Cuối cùng, ông cụ dùng một nụ cười đầy ẩn ý kiểu “chúng ta còn gặp lại” để tiễn anh đi.
Ông ấy nhìn thấu quá nhiều rồi.
…
Mang theo đống thông tin đã sắp xếp đâu vào đấy, Tịch Chiêu chính thức quay lại thế giới rộn ràng của loài người. Anh cũng đã chấp nhận sự thật xuyên thư đã tới thì cứ sống thôi, biết đâu một ngày đẹp trời nào đó, đang đi giữa đường lại "xuyên về" như đi chợ cũng nên.
Chỉ là mỗi lần nghĩ tới bài luận tốt nghiệp gần hai vạn chữ đã viết đến phần cảm ơn trong laptop, anh lại thấy rất muốn lao từ ban công xuống…
Trời ơi, vậy là toang toàn bộ công trình.
Với luồng tử khí nhè nhẹ quẩn quanh, Tịch Chiêu quay lại lớp đúng vào giờ ra chơi. Trong lớp học sáng bừng dưới ánh mặt trời, cửa kính to rộng phản chiếu từng khuôn mặt thanh xuân rạng rỡ của những bông hoa tương lai đất nước, từng ô bàn ghế đều là một khung hình vui vẻ riêng biệt.
11
0
2 tháng trước
20 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
