TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 48
Chương 48: Chỗ khả nghi

Cả Hổ Tử và thím Thúy Phân đều là người tốt trong thôn.

Trở lại chỗ của thanh niên trí thức, Cố Cảnh Nguyệt lại cảm thán lần nữa, vẫn là cắt cỏ heo nhẹ nhàng nhất!!!

Nghĩ đến hai đứa bé sống ở chuồng bò kia, Cố Cảnh Nguyệt tìm kiếm trong biệt thự ở không gian, cô nhớ rõ lúc trước có người bạn cho cô thức ăn dinh dưỡng, cô tiện tay để ở đâu rồi nhỉ???

Tìm một vòng cũng không tìm thấy...

Thôi bỏ đi, để buổi tối trộm cho bọn họ ít cơm với mì vậy.

Cố Cảnh Nguyệt nghĩ mấy tháng này cô gửi cho Cố Cảnh Thần không ít tiền và thức ăn, cuộc sống của bọn họ chắc cũng không khổ sở đâu.

Cố Cảnh Nguyệt còn dặn dò ở trong thư bọn họ phải giữ gìn sức khỏe, cô có thể nuôi sống bọn họ.

...

Lúc này Cố Cảnh Thần đã nhận được túi đồ của Cố Cảnh Nguyệt, trong lòng có rất nhiều suy nghĩ.

Anh là một người anh, không chăm sóc cho em gái thì thôi, ngược lại còn để em gái lo lắng cho bọn họ.

Những người ở chỗ của thanh niên trí thức đã sớm quen, Cố Cảnh Thần mỗi lần nhận được túi đồ đều cau mày. Thậm chí có lần đọc thư còn khóc... Bọn họ còn tưởng rằng nhà Cố Cảnh Thần xảy ra chuyện gì đó???

Không nghĩ tới Cố Cảnh Thần khóc chỉ bởi vì mình khiến em gái lo lắng, cảm thấy mình không phải là một người anh tốt.

Bọn họ cũng rất hâm mộ Cố Cảnh Thần có một cô em gái tốt, mỗi tháng đều gửi tiền đến, còn có thức ăn.

Buổi tối, Cố Cảnh Thần cầm túi đồ lặng lẽ đi đến chuồng bò gặp bố mẹ.

Mẹ Cố thấy Cố Cảnh Thần cầm túi đồ thì hỏi: “Cảnh Thần, là đồ em gái con gửi qua bưu điện tới sao?”

Cố Cảnh Thần gật gật đầu: “Là em gái, lần này em ấy gửi rất nhiều thứ.”

Mẹ Cố thở dài: “Các con đều là những đứa trẻ ngoan, do hai người chúng ta làm liên lụy đến con và Cảnh Nguyệt.”

Bố Cố nhẹ nhàng vỗ lưng mẹ Cố, nói: “Được rồi, con cái hiếu thảo là do chúng ta có phúc. Chúng ta nên vui vẻ, sống thật tốt mới phải.”

Cố Cảnh Thần lấy ra từng món đồ mà Cố Cảnh Nguyệt gửi tới: “Bố mẹ, em gái dặn chúng ta giữ gìn sức khỏe. Em ấy còn nói đem hai thứ kia đi đổi được rất nhiều tiền, chúng ta không cần phải lo lắng chuyện tiền bạc nữa.”

Bố Cố vừa nghe đã lập tức tức giận: “Cảnh Thần, con nhanh viết thư cho con bé, bảo nó đừng làm chuyện nguy hiểm nữa. Nếu như bị người ta phát hiện thì phải làm sao đây?”

Mẹ Cố cũng bắt đầu lo lắng: “Bố mẹ thà bị đói chết cũng không muốn con bé xảy ra chuyện.”

Cố Cảnh Thần vội vàng an ủi bố mẹ: “Bố mẹ, em ấy nói sẽ không làm nữa, em ấy nói từng đó tiền đủ để chúng ta ăn mấy năm.”

Cố Cảnh Nguyệt không dám nói cho bố mẹ và anh trai biết, chỉ dám nói dối là mình cầm hai món đồ đi đổi tiền.

Bố Cố và mẹ Cố nghe thấy thế trong lòng mới yên tâm.

Cố Cảnh Thần nói chuyện với bố mẹ, bảo bố mẹ cất đồ đi rồi trở về chỗ của thanh niên trí thức.

Vu Tinh Tinh đi vệ sinh thấy Cố Cảnh Thần ở trong sân thì hỏi: “Thanh niên trí thức Cố, đã muộn thế này rồi còn đi ra ngoài sao?”

Cố Cảnh Thần lắc đầu: “Không, tôi không ngủ được mới ra đây ngắm sao.”

“Muộn rồi, tôi về phòng trước đây.”

Vu Tinh Tinh nhìn Cố Cảnh Thần trở về phòng, đưa tay sờ lên mặt mình. Mỗi lần nói chuyện với thanh niên trí thức Cố, cô đều không khống chế được mà đỏ mặt.

Sau khi trở về phòng Vu Tinh Tinh nằm trong chăn, nghĩ Cố Cảnh Thần đối xử với ai cũng khách sáo như vậy, nhưng đối xử với Lục Hạ lại không giống như những người khác, không phải là Cố Cảnh Thần thích Lục Hạ đó chứ!

Nghĩ vậy, Vu Tinh Tinh thật muốn khóc, Lục Hạ lớn lên xinh đẹp, gia cảnh cũng không tồi. Nếu như Cố Cảnh Thần thật sự thích cô ấy thì mình nên làm sao đây?

Chẳng lẽ giống Hồng Yến nhằm vào Lục Hạ sao?

Nhưng mà mỗi lần Hồng Yến nhằm vào Lục Hạ đều bị Lục Hạ dễ dàng thu phục. Lục Hạ nóng tính, trước đây có lần Hồng Yến chửi cô ấy, Lục Hạ không nói hai lời liền thẳng tay cho Hồng Yến hai bạt tai.

Giờ nghĩ lại mình vẫn cảm thấy đau hộ đấy!!!

Cô không dám, cô rất sợ đau!!!

Cố Cảnh Thần hoàn toàn không hay biết trong đầu Vu Tinh Tinh đã vẽ ra mấy vở kịch.

Một đêm ngủ ngon.

Ngày hôm sau thức dậy, Vu Tinh Tinh bị một đôi quầng thâm mắt khiến mọi người nhìn thấy đều ngây người.

“Thanh niên trí thức Vu, tối hôm qua cô làm gì đó? Nhìn quầng thâm mắt của cô kìa.”

Vu Tinh Tinh nhỏ giọng nói: “Tôi không làm gì cả, chỉ là nhớ nhà mà thôi.”

Lục Hạ cảm thấy Vu Tinh Tinh có chút kỳ lạ, cứ luôn nhìn lén mình: “Thanh niên trí thức Vu, cô có chuyện gì sao?”

Vu Tinh Tinh lắc đầu.

Mọi người cũng không quan tâm nữa, đi ra ngoài làm việc.

10

0

2 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.