0 chữ
Chương 47
Chương 47: Lén gặp nhau
Trở lại chỗ của thanh niên trí thức, mọi người ai cũng mệt, nhanh chóng tắm rửa rồi trở về phòng ngủ.
Cố Cảnh Nguyệt nhìn Hoàng Xuân Hoa nằm bên cạnh đã ngủ say, cô lặng lẽ đẩy cửa phòng đi ra ngoài.
Lữ Dương đã chờ sẵn ở sân.
Lữ Dương làm bộ khó hiểu hỏi: “Thanh niên trí thức Cố, tối rồi không ngủ gọi tôi ra đây là có chuyện gì?”
Cố Cảnh Nguyệt trực tiếp nói: “Thanh niên trí thức Lữ, tôi biết thân phận của anh không đơn giản. Anh tới thôn Đại Ngưu chắc là có nhiệm vụ.”
“Thật ra, lần đó anh nói chuyện với người ta ở trên huyện tôi đã nghe được vài câu, từ đó đã nổi lên lòng nghi ngờ về thân phận của anh. Lần trước lúc Thẩm Đình Án tới, hai người các anh có nhìn nhau vài lần, tôi đã đoán là hai người quen biết nhau, thanh niên trí thức Lữ, anh hẳn cũng là quân nhân đúng không.”
Lữ Dương kinh ngạc trong lòng: “Thanh niên trí thức Cố, cô thật nhạy bén!”
Cố Cảnh Nguyệt trực tiếp nói ra thân phận của thím kia với Lữ Dương: “Một nhà thím kia là dân chạy nạn tới đây từ nhiều năm trước, nam tên là Phúc Căn, nữ tên là Xuân Tử.”
Lữ Dương suy nghĩ một lát, nói: “Quần áo của người tên Xuân Tử kia không phải là loại người kiếm điểm công trên mặt đất có thể mặc được, còn người tên Phúc Căn kia tôi có chút ấn tượng.”
Cố Cảnh Nguyệt gật đầu, nói: “Nghe nói bọn họ có người quen trên thành phố, gửi tiền cho bọn họ hàng tháng.”
“Anh nói xem có kỳ lạ không, nếu như có người quen trên thành phố, vì sao lại không ở thành phố với người quen chứ? Ngược lại lại ở nông thôn, còn không tiếp xúc với thôn dân nữa chứ.”
Lữ Dương gật đầu: “Quả thật là kỳ lạ, cảm ơn cô, thanh niên trí thức Cố.”
Cố Cảnh Nguyệt cười cười: “Vậy tôi chúc anh sớm hoàn thành nhiệm vụ nhé.”
Lữ Dương cười cười: “Cảm ơn lời chúc của thanh niên trí thức Cố.”
Vương Linh đi vệ sinh, mới vừa đẩy cửa ra đã thấy Cố Cảnh Nguyệt và Lữ Dương “lén gặp nhau” ở trong sân.
Vương Linh ánh mắt ngoan độc nhìn Cố Cảnh Nguyệt, có bạn trai còn chưa đủ, câu dẫn Trương Tồn Chí còn chưa thỏa mãn sao? Vì sao lại không buông tha cho thanh niên trí thức Lữ, trong lòng Vương Linh hận chết Cố Cảnh Nguyệt.
Lúc Cố Cảnh Nguyệt trở về phòng thì thấy Vương Linh đang hung hăng nhìn mình chằm chằm, cô đã quá mệt rồi, thật sự là không còn sức cãi nhau với cô ta nữa.
Cố Cảnh Nguyệt trực tiếp trở về phòng nằm xuống giường liền ngủ.
Ngày hôm sau, Cố Cảnh Nguyệt đi lên trên núi cắt cỏ heo như bình thường.
Hổ Tử thấy Cố Cảnh Nguyệt tới thì vui vẻ chào hỏi: “Thanh niên trí thức Cố, chị đến rồi à, chị đưa sọt cho em đi, em tới cắt cỏ heo giúp chị.”
Mỗi lần Cố Cảnh Nguyệt tới cắt cỏ heo Hổ Tử đều đến giúp. Cố Cảnh Nguyệt cũng không có cách nào, mỗi lần như vậy cô chỉ có thể cho Hổ Tử kẹo hoặc bánh quy.
Cố Cảnh Nguyệt nhìn bên kia có hai đứa trẻ nữa liền hỏi Hổ Tử: “Hổ Tử, hai đứa trẻ đó là ai thế? Sao chị lại chưa từng gặp qua nhỉ?”
Hổ Tử nhỏ giọng nói: “Thanh niên trí thức Cố, bọn họ ở chuồng bò đó, chị đừng tiếp xúc với bọn họ, nếu không chị sẽ bị liên lụy đấy.”
Cố Cảnh Nguyệt gật đầu, nhìn cậu bé trai khoảng bảy tám tuổi mặc quần áo khá rộng, còn cô bé gái khoảng ba tuổi có mái tóc vàng khô xù xù, vừa thấy liền biết cô bé đã lâu không được ăn no.
Cố Cảnh Nguyệt đi qua, cậu bé trai cảnh giác nhìn Cố Cảnh Nguyệt.
Cố Cảnh Nguyệt lấy kẹo sữa trắng ra đưa cho bọn họ: “Chị là thanh niên trí thức trong thôn, sống khổ như vậy, ăn miếng kẹo cho ngọt đi này.”
Thấy cậu bé không cầm, Cố Cảnh Nguyệt liền đưa kẹo vào trong tay cô bé.
Cô cầm sọt xoay người xuống núi.
Hổ Tử nhìn Cố Cảnh Nguyệt, hạ giọng nói: “Thanh niên trí thức Cố, chuyện chị cho bọn họ kẹo em sẽ không nói ra ngoài đâu.”
Chưa đợi Cố Cảnh Nguyệt đáp lại, Hổ Tử lại nói: “Mẹ em nói bọn họ rất đáng thương, bảo em trông chừng không cho những đứa trẻ khác trong thôn bắt nạt bọn họ.”
Cố Cảnh Nguyệt sờ đầu Hổ Tử: “Hổ Tử, em làm rất tốt.”
Cố Cảnh Nguyệt nhìn Hoàng Xuân Hoa nằm bên cạnh đã ngủ say, cô lặng lẽ đẩy cửa phòng đi ra ngoài.
Lữ Dương đã chờ sẵn ở sân.
Lữ Dương làm bộ khó hiểu hỏi: “Thanh niên trí thức Cố, tối rồi không ngủ gọi tôi ra đây là có chuyện gì?”
Cố Cảnh Nguyệt trực tiếp nói: “Thanh niên trí thức Lữ, tôi biết thân phận của anh không đơn giản. Anh tới thôn Đại Ngưu chắc là có nhiệm vụ.”
“Thật ra, lần đó anh nói chuyện với người ta ở trên huyện tôi đã nghe được vài câu, từ đó đã nổi lên lòng nghi ngờ về thân phận của anh. Lần trước lúc Thẩm Đình Án tới, hai người các anh có nhìn nhau vài lần, tôi đã đoán là hai người quen biết nhau, thanh niên trí thức Lữ, anh hẳn cũng là quân nhân đúng không.”
Cố Cảnh Nguyệt trực tiếp nói ra thân phận của thím kia với Lữ Dương: “Một nhà thím kia là dân chạy nạn tới đây từ nhiều năm trước, nam tên là Phúc Căn, nữ tên là Xuân Tử.”
Lữ Dương suy nghĩ một lát, nói: “Quần áo của người tên Xuân Tử kia không phải là loại người kiếm điểm công trên mặt đất có thể mặc được, còn người tên Phúc Căn kia tôi có chút ấn tượng.”
Cố Cảnh Nguyệt gật đầu, nói: “Nghe nói bọn họ có người quen trên thành phố, gửi tiền cho bọn họ hàng tháng.”
“Anh nói xem có kỳ lạ không, nếu như có người quen trên thành phố, vì sao lại không ở thành phố với người quen chứ? Ngược lại lại ở nông thôn, còn không tiếp xúc với thôn dân nữa chứ.”
Lữ Dương gật đầu: “Quả thật là kỳ lạ, cảm ơn cô, thanh niên trí thức Cố.”
Lữ Dương cười cười: “Cảm ơn lời chúc của thanh niên trí thức Cố.”
Vương Linh đi vệ sinh, mới vừa đẩy cửa ra đã thấy Cố Cảnh Nguyệt và Lữ Dương “lén gặp nhau” ở trong sân.
Vương Linh ánh mắt ngoan độc nhìn Cố Cảnh Nguyệt, có bạn trai còn chưa đủ, câu dẫn Trương Tồn Chí còn chưa thỏa mãn sao? Vì sao lại không buông tha cho thanh niên trí thức Lữ, trong lòng Vương Linh hận chết Cố Cảnh Nguyệt.
Lúc Cố Cảnh Nguyệt trở về phòng thì thấy Vương Linh đang hung hăng nhìn mình chằm chằm, cô đã quá mệt rồi, thật sự là không còn sức cãi nhau với cô ta nữa.
Cố Cảnh Nguyệt trực tiếp trở về phòng nằm xuống giường liền ngủ.
Ngày hôm sau, Cố Cảnh Nguyệt đi lên trên núi cắt cỏ heo như bình thường.
Mỗi lần Cố Cảnh Nguyệt tới cắt cỏ heo Hổ Tử đều đến giúp. Cố Cảnh Nguyệt cũng không có cách nào, mỗi lần như vậy cô chỉ có thể cho Hổ Tử kẹo hoặc bánh quy.
Cố Cảnh Nguyệt nhìn bên kia có hai đứa trẻ nữa liền hỏi Hổ Tử: “Hổ Tử, hai đứa trẻ đó là ai thế? Sao chị lại chưa từng gặp qua nhỉ?”
Hổ Tử nhỏ giọng nói: “Thanh niên trí thức Cố, bọn họ ở chuồng bò đó, chị đừng tiếp xúc với bọn họ, nếu không chị sẽ bị liên lụy đấy.”
Cố Cảnh Nguyệt gật đầu, nhìn cậu bé trai khoảng bảy tám tuổi mặc quần áo khá rộng, còn cô bé gái khoảng ba tuổi có mái tóc vàng khô xù xù, vừa thấy liền biết cô bé đã lâu không được ăn no.
Cố Cảnh Nguyệt đi qua, cậu bé trai cảnh giác nhìn Cố Cảnh Nguyệt.
Cố Cảnh Nguyệt lấy kẹo sữa trắng ra đưa cho bọn họ: “Chị là thanh niên trí thức trong thôn, sống khổ như vậy, ăn miếng kẹo cho ngọt đi này.”
Thấy cậu bé không cầm, Cố Cảnh Nguyệt liền đưa kẹo vào trong tay cô bé.
Cô cầm sọt xoay người xuống núi.
Hổ Tử nhìn Cố Cảnh Nguyệt, hạ giọng nói: “Thanh niên trí thức Cố, chuyện chị cho bọn họ kẹo em sẽ không nói ra ngoài đâu.”
Chưa đợi Cố Cảnh Nguyệt đáp lại, Hổ Tử lại nói: “Mẹ em nói bọn họ rất đáng thương, bảo em trông chừng không cho những đứa trẻ khác trong thôn bắt nạt bọn họ.”
Cố Cảnh Nguyệt sờ đầu Hổ Tử: “Hổ Tử, em làm rất tốt.”
10
0
2 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
