TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 39
Chương 39: Chán ghét

Thẩm Đình Án và Lữ Dương cùng nhau ra khỏi chỗ của thanh niên trí thức.

Lữ Dương tò mò hỏi: “Thanh niên trí thức Cố thật sự là người yêu của anh sao?”

Thẩm Đình Án không chút để ý nói: “Không, đồng chí Lữ, cậu vẫn nên hoàn thành nhiệm vụ sớm một chút đi.”

“Đội trưởng, tôi đến đón anh.” Cấp dưới sau khi nói xong lại ngó ngó, hỏi: “Đồng chí Cố không tới sao?”

Thẩm Đình Án không nói chuyện, kéo cửa xe ra ngồi lên rời khỏi thôn Đại Ngưu.

Lữ Dương thấy anh như vậy thì trợn trắng mắt trở về chỗ của thanh niên trí thức.

Đêm khuya yên tĩnh, Cố Cảnh Nguyệt tâm tình bực bội làm thế nào cũng không ngủ được, đẩy cửa ra sân, cô ngồi trên ghế nhìn lên bầu trời, ngẩn người.

Ngày hôm sau, Cố Cảnh Nguyệt xin nghỉ với đại đội trưởng, đại đội trưởng có ý định làm khó dễ: “Thanh niên trí thức Cố, mọi người ai cũng phải làm việc vất vả, cô xin nghỉ lên huyện không tốt lắm đâu.”

Cố Cảnh Nguyệt trực tiếp mở miệng: “Đại đội trưởng, tôi không kiếm ăn dựa vào điểm công. Tôi đi trước đây, không lát nữa lại nhỡ mất xe bò.”

Cố Cảnh Nguyệt nghe phía sau truyền đến tiếng đập đồ, cô cười lạnh một tiếng, tiếp tục đi về phía trước.

“Thanh niên trí thức Cố, ở đây còn một chỗ này.” Thúy Phân thấy Cố Cảnh Nguyệt tới thì nhiệt tình tiếp đón.

Cố Cảnh Nguyệt ngồi xuống cười, nói cảm ơn: “Cảm ơn thím.”

Thúy Phân xua xua tay: “Này, có gì đâu mà khách sáo chứ.”

Triệu Tiểu Hạnh: “Thanh niên trí thức Cố, bạn trai cháu không đi cùng cháu sao?”

Cố Cảnh Nguyệt ngượng ngùng nói: “Thím, đêm qua chiến hữu của anh ấy tới đón anh ấy về đơn vị rồi ạ.”

Vợ trưởng thôn Hoàng Cúc Hoa cũng cười ha hả nói: “Thanh niên trí thức Cố lớn lên xinh đẹp như vậy, bạn trai lớn lên cũng đẹp trai, thật là xứng đôi.”

Cố Cảnh Nguyệt làm bộ ngượng ngùng cúi đầu cười cười.

Mấy thím thấy Cố Cảnh Nguyệt thẹn thùng liền dời đề tài đi, nói ở trong thôn nhà ai mẹ chồng bắt nạt con dâu, nhà ai con cái không nghe lời, nhà ai đắc tội với đại đội trưởng bị đại đội trưởng làm khó dễ...

Cố Cảnh Nguyệt nghe các thím kể chuyện bát quái trong thôn, đang nghe hăng say thì nghe thấy có người gọi: “Thanh niên trí thức Cố...”

Cố Cảnh Nguyệt thấy là Trương Tồn Chí đạp xe đạp đuổi theo liền nhỏ giọng mắng một câu: Xui xẻo.

Các thím thấy Cố Cảnh Nguyệt đột nhiên đen mặt thì nhỏ giọng nói với Cố Cảnh Nguyệt: “Thanh niên trí thức Cố, đừng đắc tội với cậu ta.”

Một thím khác cũng nói: “Thanh niên trí thức Cố, bố cậu ta nổi danh là lòng dạ hẹp hòi ở trong thôn chúng ta, đừng gây thù.”

Trương Tồn Chí đi ở bên cạnh xe bò, si mê nhìn Cố Cảnh Nguyệt: “Thanh niên trí thức Cố, cô lên huyện sao không nói cho tôi biết. Tôi đạp xe đạp chở cô đi, chứ đi xe bò vừa chậm lại vừa xóc.”

Mấy thím trên xe bò đều bĩu môi, mắt nhìn sang hướng khác.

Thấy Cố Cảnh Nguyệt không để ý tới mình, Trương Tồn Chí nóng nảy: “Thanh niên trí thức Cố, sao cô không để ý tới tôi vậy?”

Cố Cảnh Nguyệt thật sự là chịu không nổi nữa, ánh mắt của các thím nhìn cô và Trương Tồn Chí cũng thay đổi.

Cô lạnh lùng nói với Trương Tồn Chí: “Tôi đi đâu cũng không liên quan đến anh, còn nữa, tôi không để ý đến anh là do tôi chán ghét anh, mặc kệ anh.”

Chú Ngưu đánh xe thấy bầu không khí trở nên xấu hổ, muốn xoa dịu bầu không khí: “Tồn Chí à, cháu đây là phải về xưởng sắt thép làm đúng không.”

Trương Tồn Chí ngây người nói: “Chú Ngưu, gần đây trong xưởng không có việc nên cháu xin nghỉ, lên huyện mua chút đồ.”

5

0

3 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.