0 chữ
Chương 29
Chương 29
Khóe môi anh ta nhếch lên một nụ cười tà mị, giơ tay vỗ lên vai Thẩm Mộ Hợp.
“Mấy lời này tôi trả lại nguyên xi cho cậu. Đây là chuyện giữa tôi và cậu ta, cậu không được xen vào.”
Cả hai đều là nhân vật nổi tiếng trong trường, lúc này giằng co trước cổng ký túc xá đã khiến không ít người chú ý, nhưng ai nấy đều e ngại cái tính chó dở của Hạ Ôn Hành nên không ai dám đến gần, chỉ giả vờ làm ngơ, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, chăm chăm nhìn xuống dưới gốc cây ngô đồng.
“Đừng có đùa với lửa, đến lúc tự thiêu thì đừng trách tôi không nhắc trước.”
Thẩm Mộ Hợp là người sống biết giữ thể diện, anh cúi đầu chỉnh lại quần áo, kéo phẳng những nếp nhăn nơi vạt áo như mắc chứng cưỡng chế.
Câu nói của anh rất bình thản, không chút cảm xúc thừa thãi, nhưng lại khiến Hạ Ôn Hành thấy bực bội một cách kỳ lạ.
Ban đầu còn định truy hỏi cho bằng được ai là người mách lẻo, vậy mà lúc này lại bỗng thấy hơi chột dạ, như thể đang cố che giấu điều gì đó.
Ánh nắng xuyên qua tán lá, lấp loáng lay động, vừa vặn chiếu xuống khuôn mặt Hạ Ôn Hành, khiến chút hoảng hốt và bối rối kia chẳng thể che đậy.
“Cậu nói gì vậy? Đùa với lửa cái gì? Với cái loại như tên đó, tôi chịu chơi với cậu ta đã là ban ơn rồi.”
Câu nói ấy vô tình đến cay nghiệt, nhưng trong mắt rất nhiều người thì đúng là như vậy.
Một bên là công tử hào môn, vai rộng eo thon, lại còn có một gương mặt khiến người ta mê mẩn, còn một bên chỉ là một “cây nấm xám xịt” chẳng có gì nổi bật, hai người đúng là chẳng hề xứng đôi.
Thẩm Mộ Hợp lúc này đã lấy lại bình tĩnh, không còn lớn tiếng chất vấn nữa, ngược lại còn khẽ nhếch môi, nở một nụ cười lạnh lùng, nhìn Hạ Ôn Hành bằng ánh mắt nhàn nhạt, khôi phục dáng vẻ quý công tử nho nhã thường ngày.
“Thân thế của em ấy tôi vẫn đang điều tra. Hạ Ôn Hành, tôi khuyên cậu tốt nhất đừng chơi quá đà.”
Nói xong, anh quay người bỏ đi, để lại một bóng lưng lạnh nhạt thờ ơ.
Thẩm Mộ Hợp tâm trạng rõ ràng không tốt, hoặc là đang đè nén lửa giận.
Mấy người họ lớn lên cùng nhau, Hạ Ôn Hành hoàn toàn có thể cảm nhận được anh đang khác thường.
Nhưng… quái lạ ở chỗ là vì sao?
Chẳng lẽ vì tên nhóc kia?
Đừng có đùa.
Ông cụ nhà họ Thẩm đối xử với người kia thế nào, đến kẻ ngốc cũng nhìn ra có điều mờ ám.
Chẳng lẽ chính chủ lại tự đi đối tốt với một con chuột nhắt đang nhăm nhe đồ của mình?
Chuyện này đặt ở ai cũng thấy vô lý.
Huống hồ người đó lại là Thẩm Mộ Hợp.
Chẳng lẽ… Thẩm Mộ Hợp cũng đã nhìn thấy mặt thật của Ngu Phàm, rồi bị cái gương mặt tạm chấp nhận được đó mê hoặc rồi?
“Mấy lời này tôi trả lại nguyên xi cho cậu. Đây là chuyện giữa tôi và cậu ta, cậu không được xen vào.”
Cả hai đều là nhân vật nổi tiếng trong trường, lúc này giằng co trước cổng ký túc xá đã khiến không ít người chú ý, nhưng ai nấy đều e ngại cái tính chó dở của Hạ Ôn Hành nên không ai dám đến gần, chỉ giả vờ làm ngơ, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, chăm chăm nhìn xuống dưới gốc cây ngô đồng.
“Đừng có đùa với lửa, đến lúc tự thiêu thì đừng trách tôi không nhắc trước.”
Thẩm Mộ Hợp là người sống biết giữ thể diện, anh cúi đầu chỉnh lại quần áo, kéo phẳng những nếp nhăn nơi vạt áo như mắc chứng cưỡng chế.
Câu nói của anh rất bình thản, không chút cảm xúc thừa thãi, nhưng lại khiến Hạ Ôn Hành thấy bực bội một cách kỳ lạ.
Ánh nắng xuyên qua tán lá, lấp loáng lay động, vừa vặn chiếu xuống khuôn mặt Hạ Ôn Hành, khiến chút hoảng hốt và bối rối kia chẳng thể che đậy.
“Cậu nói gì vậy? Đùa với lửa cái gì? Với cái loại như tên đó, tôi chịu chơi với cậu ta đã là ban ơn rồi.”
Câu nói ấy vô tình đến cay nghiệt, nhưng trong mắt rất nhiều người thì đúng là như vậy.
Một bên là công tử hào môn, vai rộng eo thon, lại còn có một gương mặt khiến người ta mê mẩn, còn một bên chỉ là một “cây nấm xám xịt” chẳng có gì nổi bật, hai người đúng là chẳng hề xứng đôi.
Thẩm Mộ Hợp lúc này đã lấy lại bình tĩnh, không còn lớn tiếng chất vấn nữa, ngược lại còn khẽ nhếch môi, nở một nụ cười lạnh lùng, nhìn Hạ Ôn Hành bằng ánh mắt nhàn nhạt, khôi phục dáng vẻ quý công tử nho nhã thường ngày.
Nói xong, anh quay người bỏ đi, để lại một bóng lưng lạnh nhạt thờ ơ.
Thẩm Mộ Hợp tâm trạng rõ ràng không tốt, hoặc là đang đè nén lửa giận.
Mấy người họ lớn lên cùng nhau, Hạ Ôn Hành hoàn toàn có thể cảm nhận được anh đang khác thường.
Nhưng… quái lạ ở chỗ là vì sao?
Chẳng lẽ vì tên nhóc kia?
Đừng có đùa.
Ông cụ nhà họ Thẩm đối xử với người kia thế nào, đến kẻ ngốc cũng nhìn ra có điều mờ ám.
Chẳng lẽ chính chủ lại tự đi đối tốt với một con chuột nhắt đang nhăm nhe đồ của mình?
Chuyện này đặt ở ai cũng thấy vô lý.
Huống hồ người đó lại là Thẩm Mộ Hợp.
Chẳng lẽ… Thẩm Mộ Hợp cũng đã nhìn thấy mặt thật của Ngu Phàm, rồi bị cái gương mặt tạm chấp nhận được đó mê hoặc rồi?
4
0
3 tuần trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
