0 chữ
Chương 28
Chương 28
Nghe thấy Hạ Ôn Hành chất vấn, vẻ giận dữ trên mặt Thẩm Mộ Hợp thoáng ngưng lại, bàn tay buông bên người vô thức siết chặt.
Anh ngẩng đầu nhìn thẳng vào Hạ Ôn Hành, nét mặt lạnh tanh, lời nói chẳng chút khách sáo: “Cậu tưởng tôi bảo cậu dạy dỗ em ấy là bảo cậu dạy dỗ trên giường à?”
Hạ Ôn Hành đảo mắt, đưa điện thoại trả lại cho Thẩm Mộ Hợp, rồi đưa tay lau khóe miệng vừa bị đánh đến rách, khẽ rít một tiếng vì đau.
Anh ta bực bội nhìn Thẩm Mộ Hợp từ trên xuống dưới, cố nén cơn tức hỏi lại: “Nói thì hay lắm, dạy dỗ kiểu gì chẳng giống nhau, chẳng phải cũng là để khiến cậu ta sống không nổi sao?”
Thẩm Mộ Hợp hít sâu một hơi, nghiến chặt răng, từng chữ bật ra từ cổ họng: “Đây là chuyện giữa tôi và em ấy, cậu đừng xen vào.”
Hạ Ôn Hành cong môi cười, nơi khóe miệng vẫn còn vương máu, nụ cười có phần hung hăng: “Muộn rồi, trò hay đã bắt đầu rồi, bây giờ… lời của cậu không có tác dụng nữa.”
Không hề do dự, Thẩm Mộ Hợp siết chặt nắm đấm, giơ tay đấm thẳng về phía mặt Hạ Ôn Hành.
Lần này Hạ Ôn Hành đã có chuẩn bị, anh ta giơ tay chặn lại cú đấm, xoay người khóa tay Thẩm Mộ Hợp, mạnh mẽ bẻ xuống.
Từ nhỏ đã có tính công tử, đi đâu cũng được người ta cung phụng, Hạ Ôn Hành chưa từng chịu thiệt ở đâu.
Vừa nãy bị ăn liền hai cú đấm đã khiến anh ta sôi máu, chẳng qua vì đối phương là Thẩm Mộ Hợp nên mới cố nhịn.
Giờ thấy anh vẫn không buông tha, cơn tức giận bùng nổ, anh ta chẳng còn kiêng nể gì nữa.
Một tay giữ chặt tay Thẩm Mộ Hợp, tay kia huých cùi chỏ thẳng vào bụng anh.
Thẩm Mộ Hợp khom người rên lên một tiếng, rồi lập tức đá vào đầu gối Hạ Ôn Hành.
Anh ta cắn răng chịu đau, cú đá khiến đầu gối tê dại, trên quần cũng dính một vết bẩn.
Hạ Ôn Hành cúi đầu, nén lửa giận sắp bùng lên, nghiến răng rít từng chữ: “Cậu giả vờ làm người tốt cái gì? Tôi mẹ nó chẳng phải đang thay cậu ra mặt sao!”
Thẩm Mộ Hợp trừng mắt không kém, vùng ra khỏi sự kiềm chế của Hạ Ôn Hành: “Tôi bảo cậu dạy dỗ em ấy, chứ có bảo cậu làm nhục em ấy như thế đâu.”
Hạ Ôn Hành: “Video là ai gửi cho cậu?”
Thẩm Mộ Hợp không thèm trả lời, quay mặt đi tỏ rõ không muốn nói chuyện, trong cổ họng bật ra một tiếng cười lạnh.
Hạ Ôn Hành mặt tối sầm lại: “Có phải thằng ngu Bách Hà không?”
Thẩm Mộ Hợp vẫn không trả lời, chỉ lạnh lùng buông một câu: “Hai người sớm chia tay đi.”
Hạ Ôn Hành nhướng mày, đôi mắt màu xanh dương lóe lên tia ác ý, anh ta cúi người lại gần Thẩm Mộ Hợp, giọng lộ rõ vẻ khıêυ khí©h: “Cậu là cái thá gì mà muốn tôi làm gì là tôi phải làm?”
Anh ngẩng đầu nhìn thẳng vào Hạ Ôn Hành, nét mặt lạnh tanh, lời nói chẳng chút khách sáo: “Cậu tưởng tôi bảo cậu dạy dỗ em ấy là bảo cậu dạy dỗ trên giường à?”
Hạ Ôn Hành đảo mắt, đưa điện thoại trả lại cho Thẩm Mộ Hợp, rồi đưa tay lau khóe miệng vừa bị đánh đến rách, khẽ rít một tiếng vì đau.
Anh ta bực bội nhìn Thẩm Mộ Hợp từ trên xuống dưới, cố nén cơn tức hỏi lại: “Nói thì hay lắm, dạy dỗ kiểu gì chẳng giống nhau, chẳng phải cũng là để khiến cậu ta sống không nổi sao?”
Thẩm Mộ Hợp hít sâu một hơi, nghiến chặt răng, từng chữ bật ra từ cổ họng: “Đây là chuyện giữa tôi và em ấy, cậu đừng xen vào.”
Hạ Ôn Hành cong môi cười, nơi khóe miệng vẫn còn vương máu, nụ cười có phần hung hăng: “Muộn rồi, trò hay đã bắt đầu rồi, bây giờ… lời của cậu không có tác dụng nữa.”
Lần này Hạ Ôn Hành đã có chuẩn bị, anh ta giơ tay chặn lại cú đấm, xoay người khóa tay Thẩm Mộ Hợp, mạnh mẽ bẻ xuống.
Từ nhỏ đã có tính công tử, đi đâu cũng được người ta cung phụng, Hạ Ôn Hành chưa từng chịu thiệt ở đâu.
Vừa nãy bị ăn liền hai cú đấm đã khiến anh ta sôi máu, chẳng qua vì đối phương là Thẩm Mộ Hợp nên mới cố nhịn.
Giờ thấy anh vẫn không buông tha, cơn tức giận bùng nổ, anh ta chẳng còn kiêng nể gì nữa.
Một tay giữ chặt tay Thẩm Mộ Hợp, tay kia huých cùi chỏ thẳng vào bụng anh.
Thẩm Mộ Hợp khom người rên lên một tiếng, rồi lập tức đá vào đầu gối Hạ Ôn Hành.
Anh ta cắn răng chịu đau, cú đá khiến đầu gối tê dại, trên quần cũng dính một vết bẩn.
Thẩm Mộ Hợp trừng mắt không kém, vùng ra khỏi sự kiềm chế của Hạ Ôn Hành: “Tôi bảo cậu dạy dỗ em ấy, chứ có bảo cậu làm nhục em ấy như thế đâu.”
Hạ Ôn Hành: “Video là ai gửi cho cậu?”
Thẩm Mộ Hợp không thèm trả lời, quay mặt đi tỏ rõ không muốn nói chuyện, trong cổ họng bật ra một tiếng cười lạnh.
Hạ Ôn Hành mặt tối sầm lại: “Có phải thằng ngu Bách Hà không?”
Thẩm Mộ Hợp vẫn không trả lời, chỉ lạnh lùng buông một câu: “Hai người sớm chia tay đi.”
Hạ Ôn Hành nhướng mày, đôi mắt màu xanh dương lóe lên tia ác ý, anh ta cúi người lại gần Thẩm Mộ Hợp, giọng lộ rõ vẻ khıêυ khí©h: “Cậu là cái thá gì mà muốn tôi làm gì là tôi phải làm?”
4
0
3 tuần trước
8 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
