TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 30
Chương 30

Vừa nghĩ tới đây, Hạ Ôn Hành lập tức rùng mình một cái, chuyện đó làm sao có thể?

Biết đâu Ngu Phàm là con riêng mà lão già nhà họ Thẩm làm ra, giờ vào nhà họ Thẩm chỉ để tranh giành gia sản với Thẩm Mộ Hợp thôi, ai mà dám nảy sinh ý đồ chứ?

Không hiểu sao, chính cái suy đoán hoang đường nhất ấy lại khiến anh ta bất giác thấy bồn chồn.

Hạ Ôn Hành cúi đầu chửi thầm một tiếng, đá mạnh một cú vào thân cây, hai chiếc lá rơi xuống vai anh ta, chưa đầy một giây đã bị gió cuốn xuống đất.

Mà trong lúc hai người họ vẫn chưa hề hay biết gì, diễn đàn trường đã nổ tung rồi.

Có người vừa đăng một bài mới: [Trời sập rồi!!! Tôi đang đứng trên ban công lấy đồ thì thấy dưới lầu có hai nam sinh đánh nhau! Kết quả… là Hạ thiếu gia và Thẩm thiếu gia!!! Hai người này thân đến mức mặc chung quần, sao có thể đánh nhau được chứ???]

1|Chắc chủ thớt say rồi? Nếu là thằng Bách Hà nhà họ Bách đánh nhau còn có lý, chứ anh Thẩm tao nhã vậy làm sao có thể ra tay?

2|Đúng là bịa chuyện như thở, ai mà không biết Hạ Ôn Hành nghe lời Thẩm thiếu nhất?

3|Cho xin phát chen hàng, tuy rằng anh Hạ có hơi cặn bã một chút, nhưng anh ấy đâu phải kiểu đầu óc đơn giản, hở ra là động tay chân?

4|Tôi đã report bài viết rồi nhé.

5|Wtf, thật đấy, tôi vừa ở dưới lầu, dưới tán cây có người đánh nhau, không nhịn được liếc một cái, đúng là hai người họ. (Đính kèm ảnh.)

6|Wtf, ảnh có phải photoshop không?

7|Tôi bảo đảm là thật, bảo vệ chủ thớt nè, tôi cũng thấy rồi.

8|Nói chứ có ai để ý không, dạo này anh Hạ đi với tân sinh viên kia rất thân á… (ảnh Hạ Ôn Hành nắm tay Ngu Phàm.)



Về sau bình luận bắt đầu lạc đề, chuyển sang thảo luận mấy trăm tầng về chuyện Hạ Ôn Hành có phải lại tìm tình mới không, cuối cùng thì bài viết cũng dần trôi xuống.

Hạ Ôn Hành hoàn toàn không biết gì về vụ này.

Anh ta cúi người phủi dấu giày trên đầu gối, mặt lạnh tanh quay người lên lầu.

Anh ta giơ tay đẩy cửa ra.

Không ngờ Ngu Phàm đã tỉnh rồi, đang ngồi trên giường, chăn bị đá thành một đống ở một bên.

Cậu ngẩng đầu lên, có vẻ vẫn chưa tỉnh táo hẳn, tóc tai hơi rối, nghe thấy tiếng động thì mơ màng quay đầu nhìn về phía cửa.

“Anh đi đâu vậy?”

Một câu cực kỳ đơn giản, nhưng lại vô tình mang theo chút uất ức, như thể gãi nhẹ vào nơi mềm nhất trong tim người ta.

Vừa mới tỉnh ngủ, ánh mắt của Ngu Phàm vẫn còn hơi mơ hồ, dường như chưa thể tập trung hoàn toàn.

Một sợi tóc quá dài rơi xuống, lơ lửng đậu ngay trên chóp mũi, trông buồn cười đến lạ.

Thế nhưng lại mang theo một vẻ đáng yêu khác thường.

3

0

2 tuần trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.