TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 2
Chương 2

Trong mắt Hạ Ôn Hành lóe qua một tia trào phúng, đưa tay giật lấy chiếc vali nặng nề từ tay Ngu Phàm, xoay người đi về phía ký túc xá.

“Là Mộ Hợp nhờ tôi đến đón cậu. À, quên chưa giới thiệu, tôi là Hạ Ôn Hành, bạn thân của Mộ Hợp.”

Vali bị lấy đi, tay Ngu Phàm bỗng dưng trống rỗng.

Cậu chớp mắt, rất tự nhiên mà đi theo phía sau Hạ Ôn Hành, giống như một cái đuôi nhỏ xám xịt mọc phía sau người đàn ông xinh đẹp kia.

“Chào anh Hạ.”

“Gọi khách sáo vậy làm gì? Nếu Tiểu Phàm đồng ý, có thể gọi tôi là anh Ôn Hành.”

Ngu Phàm không đáp.

“Anh” là người thân, là người quan trọng, chứ không phải tên tâm thần thiếu não như anh ta.

Anh ta xứng chắc?

Trong đôi mắt bị mái tóc dày che khuất của Ngu Phàm, thoáng hiện vẻ khinh thường sâu sắc mà không ai thấy được.

Còn Hạ Ôn Hành, người luôn tự tin trên tình trường, tất nhiên chẳng nghi ngờ gì về sức hút của mình, chỉ nghĩ tên “khúc gỗ nhỏ” này xấu hổ, nên cũng không ép buộc, tiếp tục lảm nhảm một mình.

“À đúng rồi, tôi đã hứa với Mộ Hợp là sẽ chăm sóc cậu thật tốt. Học kỳ này hai đứa mình ở chung một ký túc xá đó. Có ai bắt nạt cậu thì nói với tôi nhé.”

Hạ Ôn Hành nghĩ thầm: “Tôi sẽ giúp tụi nó nhóm thêm lửa.”

Ngôi trường quý tộc này mỗi phòng hai người, nhưng nhà họ Hạ là một trong những cổ đông lớn nhất của trường. Nếu còn không thể sắp cho cậu ấm nhà họ một phòng riêng thì đúng là trò cười lớn.

Hạ Ôn Hành rõ ràng là một người “anh trai” tận tụy và có trách nhiệm, thậm chí còn cố ý sắp xếp để ở chung ký túc xá với Ngu Phàm.

Dù sao thì “gần nước thì mới dễ hứng trăng”.

Chỉ là, thứ anh ta muốn đùa giỡn không phải ánh trăng cao vời trên trời, mà là một con cá toàn thân lấm bùn.

Nghĩ đến đây, Hạ Ôn Hành khẽ liếc mắt về phía sau, nơi kẻ kia đang lặng lẽ đi theo.

Trên người toàn là đồ rẻ tiền như hàng vỉa hè, bọc kín mít chẳng hở tí da thịt nào, nhìn cứ như một xác ướp mốc meo trốn ra từ viện bảo tàng, đến bản thân còn không sợ bị hấp chín sao?

Không biết lại còn tưởng là loại ma cà rồng hạng ba thấy ánh sáng là bốc hơi mất xác.

Dáng vẻ rụt rè co rúm kia, thật chẳng ra thể thống gì.

Đứng cạnh loại người thế này, đúng là tụt giá trị bản thân ít nhất ba bậc, gu thẩm mỹ chạm đáy địa cầu.

Ngu Phàm chẳng mấy quan tâm đến chuyện ở cùng phòng với ai, chỉ hờ hững gật đầu tỏ vẻ “cũng được”.

Nhiều lần bị ngó lơ khiến Hạ thiếu gia từ bé được tâng bốc đến trời bắt đầu thấy không vui.

Anh ta hơi nghiêng người, rồi đột ngột dừng bước.

7

0

1 tháng trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.