0 chữ
Chương 1
Chương 1
Hôm nay là ngày đầu tiên nhập học. Thẩm Mộ Hợp nói đã sắp xếp bạn đến đón cậu.
Ngu Phàm một tay đút túi quần, tay còn lại kéo vali đen, bước chậm rì rì về phía trước.
Chiếc hoodie đen tuyền rộng thùng thình che kín nửa người trên, mũ trùm đầu đội lên, gần như che khuất cả trán.
Tóc mái dày phủ loà xoà trước mặt, sắp che cả đôi mắt, chỉ để lộ nửa khuôn mặt trắng bệch không chút máu. Dưới lớp áo tối màu, sắc mặt lại càng thêm tái nhợt.
Toàn thân toát ra khí chất âm u, giống như một cây nấm nhỏ không thấy được ánh sáng mặt trời, chỉ cần một tia nắng to hơn chút là cũng có thể thiêu cháy cậu.
[Bảo bối à, em có mệt không? Chị có thể đổi cho em một viên “tăng lực” đó.]
Ngu Phàm: ?
Tuy không hiểu hệ thống 307 lấy đâu ra kết luận đó, nhưng cậu vẫn nghiêm túc trả lời: “Không mệt, vali nhẹ lắm.”
307 cảm động trước tinh thần kiên cường bất khuất của bé đáng thương nhà mình, quay đi dùng khăn tay dữ liệu lau nước mắt.
Chưa kịp quay lại thì đã nghe một tiếng nổ “chói tai”.
[Bảo bối! Công số ba xuất hiện rồi! Ngay đằng trước kìa, nhanh nhanh nhanh, tới bắt chuyện đi!!!]
Công số ba: Hạ Ôn Hành, người phong lưu đa tình, cũng là người có ràng buộc sâu sắc nhất với Ngu Phàm trong nguyên tác.
Là kẻ từng kéo cậu rơi vào vực sâu không lối thoát.
Là thứ vừa hèn hạ vừa thú tính.
Dù biết rõ anh ta không phải thứ tốt đẹp gì, Ngu Phàm vẫn sẽ lại gần.
Sau khi chết vì tai nạn xe, Ngu Phàm xuyên vào một quyển tiểu thuyết ngọt ngào đầy tình tiết máu chó, bị hệ thống 307 ràng buộc.
Nhiệm vụ của cậu là hoàn thành hết các nút thắt quan trọng của vai pháo hôi, sau đó sẽ được trao cơ hội trọng sinh.
Trọng sinh thì chẳng có gì hấp dẫn. Nhưng “diễn kịch”, nghe chừng lại khá thú vị.
Cậu thích sự kí©h thí©ɧ, ở mọi phương diện.
Bao gồm cả…
Ngu Phàm ngẩng đầu lên, người trước mặt dáng người cao ráo.
Hạ Ôn Hành nghiêng đầu nhìn cậu, khóe môi nhếch lên: “Là Ngu Phàm đúng không? Ngoài đời còn dễ thương như trong hình đấy.”
Anh ta có một phần tư dòng máu Anh, đuôi tóc hơi xoăn, ánh lên sắc nâu vàng nhàn nhạt.
Đôi mắt xanh thẳm như chứa cả bầu trời đầy sao.
Dưới sống mũi cao là đôi môi mỏng đỏ rực như máu – vừa diễm lệ, vừa lạnh lùng.
Chỉ cần đứng đó thôi, anh ta đã khiến vạn vật xung quanh đều hóa mờ.
Đặc biệt là khi đứng cạnh Ngu Phàm, trông cứ như Ngu Phàm đã chết được một lúc rồi vậy.
Thật khiến người ta phải cảm thán: “Sao lại có kẻ sống động đến thế!”
Ngu Phàm cũng nhận ra điều đó.
Cậu mím môi, siết chặt tay đang nắm tay kéo của vali, cảm giác như tay chân chẳng biết đặt đâu trước người quá chói mắt này.
Sau đó ngây ngốc mở miệng: “Phải. Chào anh, cảm ơn đã khen.”
Một tên ngốc hoàn toàn không nghe ra được ý giễu cợt trong câu nói của người kia.
Ngu Phàm một tay đút túi quần, tay còn lại kéo vali đen, bước chậm rì rì về phía trước.
Chiếc hoodie đen tuyền rộng thùng thình che kín nửa người trên, mũ trùm đầu đội lên, gần như che khuất cả trán.
Tóc mái dày phủ loà xoà trước mặt, sắp che cả đôi mắt, chỉ để lộ nửa khuôn mặt trắng bệch không chút máu. Dưới lớp áo tối màu, sắc mặt lại càng thêm tái nhợt.
Toàn thân toát ra khí chất âm u, giống như một cây nấm nhỏ không thấy được ánh sáng mặt trời, chỉ cần một tia nắng to hơn chút là cũng có thể thiêu cháy cậu.
[Bảo bối à, em có mệt không? Chị có thể đổi cho em một viên “tăng lực” đó.]
Ngu Phàm: ?
Tuy không hiểu hệ thống 307 lấy đâu ra kết luận đó, nhưng cậu vẫn nghiêm túc trả lời: “Không mệt, vali nhẹ lắm.”
Chưa kịp quay lại thì đã nghe một tiếng nổ “chói tai”.
[Bảo bối! Công số ba xuất hiện rồi! Ngay đằng trước kìa, nhanh nhanh nhanh, tới bắt chuyện đi!!!]
Công số ba: Hạ Ôn Hành, người phong lưu đa tình, cũng là người có ràng buộc sâu sắc nhất với Ngu Phàm trong nguyên tác.
Là kẻ từng kéo cậu rơi vào vực sâu không lối thoát.
Là thứ vừa hèn hạ vừa thú tính.
Dù biết rõ anh ta không phải thứ tốt đẹp gì, Ngu Phàm vẫn sẽ lại gần.
Sau khi chết vì tai nạn xe, Ngu Phàm xuyên vào một quyển tiểu thuyết ngọt ngào đầy tình tiết máu chó, bị hệ thống 307 ràng buộc.
Nhiệm vụ của cậu là hoàn thành hết các nút thắt quan trọng của vai pháo hôi, sau đó sẽ được trao cơ hội trọng sinh.
Cậu thích sự kí©h thí©ɧ, ở mọi phương diện.
Bao gồm cả…
Ngu Phàm ngẩng đầu lên, người trước mặt dáng người cao ráo.
Hạ Ôn Hành nghiêng đầu nhìn cậu, khóe môi nhếch lên: “Là Ngu Phàm đúng không? Ngoài đời còn dễ thương như trong hình đấy.”
Anh ta có một phần tư dòng máu Anh, đuôi tóc hơi xoăn, ánh lên sắc nâu vàng nhàn nhạt.
Đôi mắt xanh thẳm như chứa cả bầu trời đầy sao.
Dưới sống mũi cao là đôi môi mỏng đỏ rực như máu – vừa diễm lệ, vừa lạnh lùng.
Chỉ cần đứng đó thôi, anh ta đã khiến vạn vật xung quanh đều hóa mờ.
Đặc biệt là khi đứng cạnh Ngu Phàm, trông cứ như Ngu Phàm đã chết được một lúc rồi vậy.
Thật khiến người ta phải cảm thán: “Sao lại có kẻ sống động đến thế!”
Cậu mím môi, siết chặt tay đang nắm tay kéo của vali, cảm giác như tay chân chẳng biết đặt đâu trước người quá chói mắt này.
Sau đó ngây ngốc mở miệng: “Phải. Chào anh, cảm ơn đã khen.”
Một tên ngốc hoàn toàn không nghe ra được ý giễu cợt trong câu nói của người kia.
7
0
1 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
