TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 3
Chương 3

Ngu Phàm chẳng chút cảnh giác, cứ thế bước thẳng về phía trước rồi đâm đầu vào gáy Hạ Ôn Hành một cái “rầm”, trán lập tức nóng rát như lửa đốt.

“Ưm!” Ngu Phàm vô thức rên khẽ, lùi về sau một bước, đưa tay lên che trán, cằm siết chặt vì đau.

Hạ Ôn Hành cũng không ngờ thân hình gầy gò kia lại mạnh đến vậy, bị đâm mà suýt loạng choạng.

Anh ta gắng gượng chịu cơn đau phía sau đầu, trên mặt vẫn nở nụ cười “thông cảm”, rồi bất ngờ vén mái tóc dày của Ngu Phàm lên.

Anh ta muốn xem xem, mặt mũi thế nào mà phải cosplay xác ướp mới dám ra đường.

“Tiểu Phàm, không sao chứ…”

Vừa thấy rõ khuôn mặt kia, Hạ Ôn Hành như bị trúng bùa định thân, cả người cứng đờ tại chỗ.

Phía dưới phần mái dày rũ xuống kia là một khuôn mặt vượt xa cả tưởng tượng của anh ta.

Làn da trắng bệch mang theo sắc bệnh nhè nhẹ, đôi mắt hơi nheo lại vì đau, ánh lên tầng hơi nước, viền mắt đỏ ửng, long lanh như sắp khóc.

Đôi môi nhạt màu mím chặt, như thể không hài lòng vì cú va vừa rồi.

Đó là một khuôn mặt trong trẻo đến mức cực đoan.

Hoàn toàn không ăn nhập gì với hình ảnh “xác sống âm u” mà anh ta tưởng tượng.

Loại người ti tiện như vậy lại giống như một nắm tuyết nguyên sơ chưa hề bị vấy bẩn.

Đến cả sự yếu đuối của cậu cũng thuần khiết đến mức khiến người khác thấy chột dạ.

Rụt rè, sợ hãi tất cả những gì dơ bẩn của thế giới này.

Nhưng chẳng ai nói cho cậu biết, sự tồn tại của cậu chính là để người ta mặc sức vấy bẩn, để tàn phá.

Hạ Ôn Hành há miệng, định nói gì đó nhưng không phát ra nổi tiếng nào.

Sau đó như sợ bản thân bị người khác nhìn ra điều gì, anh ta vội vàng buông tay xuống, nhưng lại vô thức mân mê cảm giác mịn màng nơi đầu ngón tay vừa chạm vào.

Chợt nhận ra hành động quái dị của mình, vẻ dịu dàng trên mặt anh ta cứng lại trong chớp mắt.

Anh ta còn chưa kịp sắp xếp lại lời nói, thì Ngu Phàm đã thấy mũi mình nóng ran, theo phản xạ ngẩng đầu, một vệt máu đỏ tươi từ khoang mũi trượt xuống.

Hạ Ôn Hành chưa kịp nghĩ gì, tay đã theo phản xạ thọc vào túi, rút ra khăn giấy, cuống quýt giúp Ngu Phàm lau máu.

“Làm sao mà tự dưng chảy máu mũi thế? Có phải đυ.ng mạnh quá không?”

Vừa lau, anh ta vừa lầm bầm, hiếm hoi có chút bối rối.

Anh ta nghiêng người về phía trước, chăm chú nhìn chóp mũi của Ngu Phàm, nhẹ nhàng ép tay ngăn máu, hơi thở ấm áp phả lên mặt cậu.

Ngu Phàm có chút ngơ ngác, như không quen bị người khác tiếp xúc, quay mặt sang né tránh bàn tay kia.

Cậu khẽ nói: “Tôi tự làm được.”

Nhưng Hạ Ôn Hành như vẫn nhớ rõ “sứ mệnh” của mình, kiên quyết không buông tay, cau mày, giọng hơi gắt: “Ngồi yên nào, nhỡ lau không sạch để lại vết máu lên áo thì xấu chết.”

Áo đen thì xấu cái quỷ gì chứ!

7

0

1 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.