0 chữ
Chương 17
Chương 17
Hạ Ôn Hành khom người ngồi xổm xuống trước mặt cậu.
Đôi mắt xinh đẹp như những vì sao lấp lánh, lúc cười cong cong như trăng lưỡi liềm, khóe mắt hơi nhướng lên, trong đáy mắt ánh lên tia sáng dịu dàng xen lẫn trêu chọc.
Môi mỏng đỏ hồng khẽ cong, lúm đồng tiền nơi khóe miệng lộ ra ẩn hiện.
Hạ Ôn Hành gác cằm lên đầu gối của Ngu Phàm, hai tay nắm lấy vạt áo cậu, ngẩng đầu nhìn lên với giọng nói dịu dàng, nhẹ nhàng như đang dỗ dành.
“Được, sau này chỉ để Tiểu Phàm bắt nạt tôi thôi.”
Giọng anh ta vốn đã quyến rũ, trầm thấp và đầy từ tính, giờ lại xen lẫn chút dịu dàng, như thể vừa được ngâm qua hũ đường, ngọt ngào đến phát ngấy.
Ngu Phàm lập tức đỏ bừng cả mặt, hơi nóng như bốc lên từ tận vành tai, lan ra toàn bộ gương mặt.
Cậu hoảng loạn chớp mắt, bị hành động bất ngờ của Hạ Ôn Hành làm cho bối rối.
Cậu vô thức dùng lực, vội vàng đẩy Hạ Ôn Hành ra, động tác vừa lúng túng vừa vụng về.
“Anh… anh đừng như vậy.”
Giọng Ngu Phàm khẽ run, thậm chí nói chuyện cũng có chút cà lăm.
Chưa đợi Hạ Ôn Hành kịp phản ứng, cậu đã cuống quýt đứng dậy, loạng choạng chạy về phía nhà vệ sinh.
“Rầm” một tiếng, cánh cửa toilet đóng sập lại. Ngu Phàm dựa người vào tấm cửa, thở hổn hển từng hơi nặng nề.
Một giây sau, biểu cảm trên mặt cậu đột ngột trở nên trống rỗng, giống như con rối bị cắt dây điều khiển, mọi tia sáng trong mắt đều tan biến sạch sẽ.
Ngay sau đó, cậu khẽ bật cười khinh miệt.
“Đồ ngu.”
Ngu Phàm bước đến bồn rửa tay, chậm rãi vặn vòi nước.
Tiếng nước chảy ào ào, cậu nhúng tay vào dòng nước lạnh buốt, mặc cho nó chảy tràn qua đôi bàn tay đang run nhẹ.
Bên ngoài, Hạ Ôn Hành nhìn cánh cửa nhà vệ sinh, khẽ nhướng mày, nở một nụ cười đầy toan tính.
Thân hình cao gầy hơi ngả về sau, nghiêng người tựa vào cạnh bàn, dáng vẻ có phần tùy ý nhưng vẫn toát ra khí chất cao quý bẩm sinh.
Ánh mắt mang theo sự hứng thú bám chặt lấy cánh cửa khép chặt kia, như thể muốn nhìn xuyên qua đó để thấy rõ người bên trong.
Nghĩ đến dáng vẻ Ngu Phàm luống cuống bỏ chạy, khóe môi Hạ Ôn Hành không nhịn được cong lên, khẽ nhướng mày, cả ánh mắt lẫn gương mặt đều tràn đầy vẻ trêu chọc.
Đúng là một con cáo nhỏ đáng thương mà đáng yêu.
…
Khoa thương mại nơi Hạ Ôn Hành theo học tổ chức một hoạt động leo núi đêm. Vốn dĩ anh ta không định tham gia, vậy mà chẳng hiểu hôm qua nổi cơn gì, lại nhất quyết kéo theo cả Ngu Phàm – người vẫn còn đang dưỡng thương đòi cùng đi.
Ngu Phàm kháng cự đôi chút, rồi cũng đành buông xuôi.
Dù sao thì… cũng đến lúc thu lưới rồi.
Cốt truyện chậm quá thật sự… khiến người ta phải chờ đến sốt ruột.
Đôi mắt xinh đẹp như những vì sao lấp lánh, lúc cười cong cong như trăng lưỡi liềm, khóe mắt hơi nhướng lên, trong đáy mắt ánh lên tia sáng dịu dàng xen lẫn trêu chọc.
Môi mỏng đỏ hồng khẽ cong, lúm đồng tiền nơi khóe miệng lộ ra ẩn hiện.
Hạ Ôn Hành gác cằm lên đầu gối của Ngu Phàm, hai tay nắm lấy vạt áo cậu, ngẩng đầu nhìn lên với giọng nói dịu dàng, nhẹ nhàng như đang dỗ dành.
“Được, sau này chỉ để Tiểu Phàm bắt nạt tôi thôi.”
Giọng anh ta vốn đã quyến rũ, trầm thấp và đầy từ tính, giờ lại xen lẫn chút dịu dàng, như thể vừa được ngâm qua hũ đường, ngọt ngào đến phát ngấy.
Ngu Phàm lập tức đỏ bừng cả mặt, hơi nóng như bốc lên từ tận vành tai, lan ra toàn bộ gương mặt.
Cậu hoảng loạn chớp mắt, bị hành động bất ngờ của Hạ Ôn Hành làm cho bối rối.
“Anh… anh đừng như vậy.”
Giọng Ngu Phàm khẽ run, thậm chí nói chuyện cũng có chút cà lăm.
Chưa đợi Hạ Ôn Hành kịp phản ứng, cậu đã cuống quýt đứng dậy, loạng choạng chạy về phía nhà vệ sinh.
“Rầm” một tiếng, cánh cửa toilet đóng sập lại. Ngu Phàm dựa người vào tấm cửa, thở hổn hển từng hơi nặng nề.
Một giây sau, biểu cảm trên mặt cậu đột ngột trở nên trống rỗng, giống như con rối bị cắt dây điều khiển, mọi tia sáng trong mắt đều tan biến sạch sẽ.
Ngay sau đó, cậu khẽ bật cười khinh miệt.
“Đồ ngu.”
Ngu Phàm bước đến bồn rửa tay, chậm rãi vặn vòi nước.
Tiếng nước chảy ào ào, cậu nhúng tay vào dòng nước lạnh buốt, mặc cho nó chảy tràn qua đôi bàn tay đang run nhẹ.
Thân hình cao gầy hơi ngả về sau, nghiêng người tựa vào cạnh bàn, dáng vẻ có phần tùy ý nhưng vẫn toát ra khí chất cao quý bẩm sinh.
Ánh mắt mang theo sự hứng thú bám chặt lấy cánh cửa khép chặt kia, như thể muốn nhìn xuyên qua đó để thấy rõ người bên trong.
Nghĩ đến dáng vẻ Ngu Phàm luống cuống bỏ chạy, khóe môi Hạ Ôn Hành không nhịn được cong lên, khẽ nhướng mày, cả ánh mắt lẫn gương mặt đều tràn đầy vẻ trêu chọc.
Đúng là một con cáo nhỏ đáng thương mà đáng yêu.
…
Khoa thương mại nơi Hạ Ôn Hành theo học tổ chức một hoạt động leo núi đêm. Vốn dĩ anh ta không định tham gia, vậy mà chẳng hiểu hôm qua nổi cơn gì, lại nhất quyết kéo theo cả Ngu Phàm – người vẫn còn đang dưỡng thương đòi cùng đi.
Dù sao thì… cũng đến lúc thu lưới rồi.
Cốt truyện chậm quá thật sự… khiến người ta phải chờ đến sốt ruột.
4
0
3 tuần trước
8 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
