TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 16
Chương 15

“Đỡ hơn chưa? Tôi đưa cậu về ký túc xá nhé.”

“Chậc, làm bộ đáng thương như thế là diễn cho ai xem?”

Bách Hà dựa vào gốc cây, đầu hơi cúi, nét mặt khó hiểu, mắt chăm chăm nhìn màn hình điện thoại trong tay, mái tóc đỏ rực như lửa khẽ rủ xuống theo cử động.

Trên màn hình là đoạn video giám sát mà Hạ Ôn Hành vừa gửi.

Nửa gương mặt Ngu Phàm lộ ra vì đau đớn càng trở nên tái nhợt, một giọt mồ hôi theo chiếc cổ dài chảy xuống, lẩn vào bên trong cổ áo.

Tóc dính mồ hôi, môi cắn chặt, trên môi còn thấp thoáng sắc đỏ, tương phản với làn da trắng nhợt.

Có một vẻ quyến rũ gần như hoang hoải, mê hoặc.

Lông mày sắc lẹm nhíu chặt, cậu ta bất giác dùng ngón tay vuốt nhẹ màn hình, đúng lúc chạm vào đôi môi đang hé mở kia, sắc đỏ kia vẫn chưa phai.

Như chợt bừng tỉnh, cậu ta vội vàng rụt tay lại, như thể bị bỏng.

Đúng lúc đó, tai nghe vang lên giọng nói: “Cảm ơn anh, đàn anh.”

Âm thanh không lớn, nhẹ nhàng bay vào tai, đuôi âm hơi cao lên, như một sợi chỉ vô hình khẽ móc vào tim, ngứa ngáy, tê tê.

“Chết tiệt!”

Cậu ta bị trượt tay khiến điện thoại rơi xuống đất.

Bách Hà khựng lại một nhịp, rồi vội vã ngồi thụp xuống, lóng ngóng nhặt điện thoại lên.

Màn hình vẫn đang phát đoạn video hai người cùng nhau rời khỏi phòng y tế, khiến cậu ta thấy chướng mắt đến mức không thể chịu nổi.

Cậu ta lập tức tắt màn hình, dứt khoát cắt đứt cảnh tượng khiến bản thân khó chịu.

Nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, cố gắng bình ổn dòng cảm xúc đang cuộn trào trong lòng.

“Hừ, ngay cả bóng của tôi cũng đỡ được, mà còn giả vờ yếu đuối như thế.”

Bách Hà nhíu mày thật chặt, vẻ mặt như không hiểu, cũng có phần nghi ngờ.

Nghĩ đến thân thế mờ ám của Ngu Phàm, ánh mắt cậu ta càng thêm lạnh lẽo, bực bội đè nén dần dần chuyển thành xa cách lạnh nhạt.

Cậu ta nhét điện thoại vào túi quần, đá mạnh một hòn đá bên chân.

Viên đá lăn lốc đi xa, biến mất trong đám cỏ ven đường.

Ngu Phàm ngồi trên giường, đôi tay tội nghiệp vẫn còn buông thõng xuống, trên cổ tay bôi một lớp thuốc mỡ màu xanh, tỏa ra mùi hương thanh đạm hơi đắng, ngửi giống như nước hoa bôi chống muỗi.

Cậu đang thử cử động các ngón tay, vặn từng ngón một, xem cổ tay còn đau không.

Hạ Ôn Hành ngồi trên ghế cạnh giường, dáng người thẳng tắp, chuyên chú nhìn quả táo và con dao gọt trong tay.

Ngón tay anh ta thon dài, trắng trẻo, đốt ngón rõ ràng, từng động tác đều vô cùng tao nhã.

Anh ta nhẹ nhàng xoay quả táo trên tay, con dao nhỏ men theo vỏ từ từ di chuyển.

Lớp vỏ táo rơi xuống như một dải lụa mảnh, liên tục và đều đặn từ đầu mũi dao, không đứt đoạn.

Thỉnh thoảng, anh ta sẽ dừng lại, dùng tay điều chỉnh nhẹ góc độ quả táo.

Một quả táo đã được gọt xong, Hạ Ôn Hành ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng, khóe mắt cong cong như trăng non.

Anh đưa quả táo đã gọt xong đến trước mặt Ngu Phàm, cười đến chói mắt: “Cho cậu đấy, nếm thử đi, ngọt lắm.”

Ngu Phàm ngẩn người, nhìn chằm chằm vào quả táo trong tay, khựng lại một nhịp, ngơ ngác hỏi: “Là… cho tôi thật à?”

Hạ Ôn Hành nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của Ngu Phàm, không nhịn được bật cười khẽ.

Ngu ngốc muốn chết… nhưng mà cũng thú vị thật.

Dù sao thì kiểu người bề ngoài nhìn ngoan ngoãn yếu đuối, nhưng trong lòng lại nhơ nhớp hơn ai hết như thế này, mới là kiểu vui nhất mà, đúng không?

Anh ta nhét quả táo vào tay Ngu Phàm thêm chút nữa, giọng điệu chắc nịch: “Không cho cậu thì cho ai? Đâu phải ai cũng được thiếu gia này phục vụ đâu, chỉ có Tiểu Ngu Phàm mới có cái đặc quyền này thôi. Mau ăn đi.”

Thấy Ngu Phàm còn ngẩn người, Hạ Ôn Hành đưa tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu cậu, động tác mềm mại mà cưng chiều, như đang vỗ về một con thú nhỏ ngây thơ.

Tóc của Ngu Phàm bị anh ta xoa đến rối bù, vài sợi nghịch ngợm dựng lên, nhưng Hạ Ôn Hành lại thấy như thế này càng dễ thương hơn.

Dù sao cũng dễ nhìn hơn lúc mới gặp, bộ dạng lạnh như cá chết không thèm để ý đến ai.

Cảm giác tay cũng không tệ, anh ta nhất thời không muốn dừng lại, vừa xoa vừa nói: “Đừng ngây ra nữa, không ăn táo là tôi sốt ruột đấy.”

Ngu Phàm cuối cùng cũng hoàn hồn, ngượng ngùng gật đầu, đến vành tai cũng đỏ lên.

Cậu rất trắng, làn da trắng ngần dưới ánh sáng càng làm nổi bật đôi tai đỏ ửng, trông như phủ một lớp phấn hồng.

Cậu cắn một miếng táo, vị ngọt thanh mát lan tỏa trong khoang miệng.

Hạ Ôn Hành cúi đầu theo bản năng, ánh mắt lập tức bị đôi tai đỏ hồng kia thu hút.

Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, anh ta duỗi tay khẽ chạm vào.

Cảm giác mềm mại, còn hơi ấm ấm.

3

0

3 tuần trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.