0 chữ
Chương 18
Chương 18
Màn đêm như dải lụa đen chảy tràn bao phủ bầu trời, những vì sao từ xa rơi xuống, lấp lánh khẽ khàng.
Gió đêm mùa hè mang theo chút se lạnh, thổi qua người lại khiến người ta dịu đi phần nào nóng bức.
Ngu Phàm đi phía sau Hạ Ôn Hành, khoác một chiếc áo khoác xám tro, tay áo dài phủ qua mu bàn tay, hai tay đều rụt vào trong, chỉ lộ ra nửa đầu ngón tay, lúc bước đi đong đưa khẽ khàng.
Đôi tay trắng trẻo cầm chặt cây gậy leo núi, sau lưng đeo một chiếc ba lô đen, bên trong là bánh mì và nước.
Hạ Ôn Hành đi phía trước, toàn thân toát lên vẻ cao sang khác biệt hoàn toàn với vẻ giản dị xám xịt của Ngu Phàm, trên người không có lấy một món đồ nào dưới bốn chữ số.
Anh ta xưa nay luôn phô trương, chỉ riêng gương mặt kia cũng đủ là món phụ kiện thời trang đắt giá nhất. Dù không nhận ra thương hiệu trang phục, chỉ nhìn gương mặt đó cũng đủ biết từng sợi tóc đều đang đốt tiền.
Phía trước vẫn còn một nhóm người, bỏ lại hai người họ tụt lại khá xa.
Hạ Ôn Hành vì để ý đến tốc độ của Ngu Phàm nên vẫn cố ý đi chậm, tiện thể hơi nghiêng đầu lại liếc nhìn cậu một cái, nhẹ nhàng nhướn mày:
“Đi nào, nhanh lên chút, đi cùng tôi ngắm bình minh.”
Vừa nói, anh ta vừa đưa tay định lấy ba lô sau lưng cậu.
Ngu Phàm lập tức né tránh, đẩy tay anh ta ra: “Không cần đâu, tôi tự mang được.”
Hai người đã leo được gần hai tiếng, chỉ nghỉ một lần giữa chừng. Với Ngu Phàm thì cường độ vận động thế này đã hơi quá sức.
Cậu thở nhẹ, chóp mũi ửng hồng lấm tấm mồ hôi, gò má trắng bệch cũng nhuộm một tầng hồng nhạt, trông như quả đào vừa chín, mọng nước, khiến người khác muốn cắn một miếng xem liệu có chảy nước hay không.
Hạ Ôn Hành thì thể lực vốn dĩ mạnh mẽ, lại vô cùng chú trọng ngoại hình, rảnh rỗi là ngâm mình trong phòng gym ở nhà, bình thường đặc biệt mê các hoạt động thể thao mạo hiểm, cho nên kiểu luyện tập thế này chẳng khác gì trò đùa với anh ta.
Anh ta một tay ấn đầu Ngu Phàm, tay còn lại không khách sáo tháo lấy chiếc ba lô.
“Là tôi kéo cậu đi, nghe lời đi, để tôi mang cho.”
Ngu Phàm đưa tay giật quai ba lô lại: “Không nặng đâu, tôi tự mang được.”
Tiếc là, từ đầu đến cuối, không ai tin cậu thực sự không thấy nặng.
307 đã không tin, Hạ Ôn Hành cũng chẳng khác.
Nghe cậu nói vậy, Hạ Ôn Hành hơi sững người, rồi thấy tim mình mềm nhũn.
Đúng là đồ ngốc, cái gì cũng nghĩ cho anh ta. Một cái ba lô mà cũng sợ anh ta mệt ư?
Đáng tiếc thật…
Hạ Ôn Hành đeo ba lô lên vai, cúi đầu nhìn gương mặt bắt đầu ửng đỏ của Ngu Phàm, trong đôi mắt xanh thẳm như biển khẽ ánh lên từng tia sáng nhỏ.
Gió đêm mùa hè mang theo chút se lạnh, thổi qua người lại khiến người ta dịu đi phần nào nóng bức.
Ngu Phàm đi phía sau Hạ Ôn Hành, khoác một chiếc áo khoác xám tro, tay áo dài phủ qua mu bàn tay, hai tay đều rụt vào trong, chỉ lộ ra nửa đầu ngón tay, lúc bước đi đong đưa khẽ khàng.
Đôi tay trắng trẻo cầm chặt cây gậy leo núi, sau lưng đeo một chiếc ba lô đen, bên trong là bánh mì và nước.
Hạ Ôn Hành đi phía trước, toàn thân toát lên vẻ cao sang khác biệt hoàn toàn với vẻ giản dị xám xịt của Ngu Phàm, trên người không có lấy một món đồ nào dưới bốn chữ số.
Anh ta xưa nay luôn phô trương, chỉ riêng gương mặt kia cũng đủ là món phụ kiện thời trang đắt giá nhất. Dù không nhận ra thương hiệu trang phục, chỉ nhìn gương mặt đó cũng đủ biết từng sợi tóc đều đang đốt tiền.
Hạ Ôn Hành vì để ý đến tốc độ của Ngu Phàm nên vẫn cố ý đi chậm, tiện thể hơi nghiêng đầu lại liếc nhìn cậu một cái, nhẹ nhàng nhướn mày:
“Đi nào, nhanh lên chút, đi cùng tôi ngắm bình minh.”
Vừa nói, anh ta vừa đưa tay định lấy ba lô sau lưng cậu.
Ngu Phàm lập tức né tránh, đẩy tay anh ta ra: “Không cần đâu, tôi tự mang được.”
Hai người đã leo được gần hai tiếng, chỉ nghỉ một lần giữa chừng. Với Ngu Phàm thì cường độ vận động thế này đã hơi quá sức.
Cậu thở nhẹ, chóp mũi ửng hồng lấm tấm mồ hôi, gò má trắng bệch cũng nhuộm một tầng hồng nhạt, trông như quả đào vừa chín, mọng nước, khiến người khác muốn cắn một miếng xem liệu có chảy nước hay không.
Hạ Ôn Hành thì thể lực vốn dĩ mạnh mẽ, lại vô cùng chú trọng ngoại hình, rảnh rỗi là ngâm mình trong phòng gym ở nhà, bình thường đặc biệt mê các hoạt động thể thao mạo hiểm, cho nên kiểu luyện tập thế này chẳng khác gì trò đùa với anh ta.
“Là tôi kéo cậu đi, nghe lời đi, để tôi mang cho.”
Ngu Phàm đưa tay giật quai ba lô lại: “Không nặng đâu, tôi tự mang được.”
Tiếc là, từ đầu đến cuối, không ai tin cậu thực sự không thấy nặng.
307 đã không tin, Hạ Ôn Hành cũng chẳng khác.
Nghe cậu nói vậy, Hạ Ôn Hành hơi sững người, rồi thấy tim mình mềm nhũn.
Đúng là đồ ngốc, cái gì cũng nghĩ cho anh ta. Một cái ba lô mà cũng sợ anh ta mệt ư?
Đáng tiếc thật…
Hạ Ôn Hành đeo ba lô lên vai, cúi đầu nhìn gương mặt bắt đầu ửng đỏ của Ngu Phàm, trong đôi mắt xanh thẳm như biển khẽ ánh lên từng tia sáng nhỏ.
3
0
3 tuần trước
1 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
