TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 15
Chương 13

[Tùng Bách: @Anh Rất Đẹp Giai, thằng nhóc đó trật cổ tay rồi, cậu qua phòng y tế xem đi.]

[Anh Rất Đẹp Giai: ??? Lại kiếm việc cho tôi à? Đúng lúc cái camera mới cũng vừa gắn xong.]

[G: Vậy thì chờ xem kịch hay thôi.]

[J: …]

Ngu Phàm bước vào phòng y tế.

Vừa vào cửa, phòng y tế trống vắng lạ thường, trực ban hôm nay là một bác sĩ nữ trẻ tuổi.

Dù là thời điểm đầu năm học, nhưng trường quý tộc này giống như nơi giúp các thiếu gia, tiểu thư giàu có “làm đẹp hồ sơ”, căn bản không có cái gọi là huấn luyện quân sự.

Vì vậy, nơi này rất yên tĩnh.

Bác sĩ vốn đang ngồi xem phim trên ghế, nghe tiếng bước chân liền ngẩng đầu lên, lập tức chú ý đến sắc mặt tái nhợt của Ngu Phàm và cổ tay đang run nhẹ của cậu, vội vàng đứng dậy bước nhanh về phía cậu.

“Cánh tay bị thương à? Hay là cổ tay?”

Ngu Phàm đưa cánh tay bị thương ra, bình tĩnh trả lời: “Va chạm mạnh gây trật khớp cổ tay.”

“Xì. Không sao đâu, thả lỏng một chút, có thể hơi đau một chút.”

Bác sĩ nữ cau mặt lại, vừa an ủi Ngu Phàm giữ bình tĩnh vừa kéo cậu ngồi xuống giường bệnh sát tường.

Cô nắm lấy cẳng tay Ngu Phàm, xắn tay áo cậu lên, xác định vị trí rồi lập tức ra tay.

“Rắc” một tiếng giòn tan, cổ tay bị trật khớp đã trở lại vị trí cũ.

Ngu Phàm không phát ra chút âm thanh nào, nhưng trán thì lấm tấm mồ hôi hột lớn như hạt đậu, rơi xuống theo má, biến mất nơi cổ, để lại một vệt ướt lạnh.

Cậu cắn chặt môi dưới, hai tay bất giác siết chặt mép giường, các khớp ngón tay trắng bệch.

Xử lý xong vết thương, bác sĩ nữ quay sang phòng thuốc bên cạnh lấy hai tuýp thuốc bôi đưa cho cậu, dặn dò: “Mấy ngày tới đừng dùng sức ở cổ tay, tuyệt đối không được xách vật nặng, để cho nó hồi phục hẳn. Thay thuốc đúng giờ, nếu đau quá thì quay lại liền.”

Ngu Phàm gật đầu: “Cảm ơn cô.”

Bác sĩ nói: “Ngồi lại đây nghỉ một lát rồi hãy về.”

Ngu Phàm lại gật đầu, một lọn tóc xoăn trên đỉnh đầu cũng lắc lư theo động tác.

Cậu ngồi một mình trên giường bệnh, cúi thấp đầu, tóc hơi dài vì dính mồ hôi nên dán chặt vào vai, càng khiến vóc dáng trông mỏng manh hơn.

Ánh mắt cậu đờ đẫn nhìn vào bức tường trắng tinh của phòng y tế, giống như đang thả hồn.

Đột nhiên, một bàn tay thon dài, khớp xương rõ ràng vẫy vẫy trước mặt cậu.

Bàn tay ấy trắng trẻo, các móng tay được cắt gọn gàng, gân tay lộ rõ, càng tôn lên vẻ đẹp và sức mạnh của đôi tay.

“Tiểu Phàm, đang nhìn gì thế?”

Một giọng nói trầm thấp, từ tính vang lên bên tai cậu, êm dịu mà cuốn hút, hơi thở phả nhẹ bên tai khiến vành tai ngứa ngáy.

3

0

3 tuần trước

6 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.