TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 6
Chương 6

Thẩm Uyển nhẹ nhàng lau nước mắt nơi khóe mắt con gái, vén tóc con ra sau tai, vỗ nhẹ lên mu bàn tay để trấn an.

Bác sĩ Lý và đồng nghiệp liên tục theo dõi tình trạng của Thẩm Bạch Lê, trao đổi về các bước xử lý tiếp theo.

Tạ Tri Duật lặng lẽ ngồi trong góc xe, ánh mắt dừng lại trên người hai mẹ con Thẩm Bạch Lê. Trong đáy mắt anh thoáng qua một tia cảm xúc phức tạp rồi nhanh chóng thu lại, quay đi nơi khác.

Xe cứu thương vừa đến bệnh viện, Thẩm Bạch Lê lập tức được chẩn đoán viêm ruột thừa cấp và nhanh chóng được đưa vào phòng phẫu thuật.

Bên ngoài phòng mổ, Thẩm Uyển ngồi cùng Tạ Tri Duật, trong lòng tràn đầy biết ơn: “Tri Duật, vừa rồi cảm ơn cháu.”

Tạ Tri Duật tựa lưng vào băng ghế dài. Dù đã quen với lịch trình công tác dày đặc suốt một tháng qua, nhưng hôm nay anh vẫn cảm thấy hơi mệt mỏi. Anh lễ phép đáp: “Đây là việc cháu nên làm.”

Anh chưa từng phản đối việc cha mình tái hôn, nên cũng chẳng có lý do gì để gây khó dễ cho mẹ con họ. Một khi đã bước vào Tạ gia, anh tự nhiên sẽ xem họ là người trong nhà, miễn là họ sống đúng mực.

Ánh mắt Tạ Tri Duật cụp xuống, chú ý đến đôi bàn tay đang siết chặt nhưng vẫn run rẩy của Thẩm Uyển. Anh ngừng lại một chút rồi dịu giọng: “Bác sĩ và y tá phẫu thuật cho Bạch Lê đều rất chuyên nghiệp. Em ấy sẽ không sao đâu.”

Thẩm Uyển nhìn chằm chằm cánh cửa phòng mổ: “Ừ, con bé nhất định sẽ bình an. Tuế Tuế là một đứa bé rất kiên cường.”

Tạ Tri Duật hơi nghi hoặc: “Tuế Tuế là nhũ danh sao?”

Thẩm Uyển nhẹ gật đầu: “Ừ, là tên gọi ở nhà của Tiểu Lê.”

“Tuế Tuế bình an, Tuế Tuế an lành.”

Hôm sau.

Thẩm Bạch Lê mở mắt ra, trước mắt là trần nhà trắng xoá, không khí phảng phất mùi thuốc sát trùng nồng nặc khiến cô cảm thấy hoang mang, toàn thân rã rời, không còn chút sức lực nào.

Cô lại xuyên không rồi sao?

...

Đêm qua, vì con gái đột nhiên phát bệnh nên Thẩm Uyển lo lắng đến mất ngủ, trong lòng vừa tự trách vừa sợ hãi, tất cả cảm xúc như muốn nhấn chìm bà.

Trái lại, sau khi chịu đựng cơn đau xé xương thịt, dưới lời an ủi nhẹ nhàng của mẹ, Thẩm Bạch Lê dần thϊếp đi và mơ một giấc mộng rất dài.

Giấc mơ ấy khiến cô hiểu rằng sau khi chết cô không đầu thai, mà là xuyên vào một quyển tiểu thuyết. Trong tiểu thuyết, cô chỉ là một pháo hôi nhỏ bé, đi theo mẹ ruột vào hào môn, kéo chân sau của nam chính.

3

0

4 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.