0 chữ
Chương 5
Chương 5
Mẹ con họ đã sống nương tựa vào nhau nhiều năm, luôn là chỗ dựa cho nhau.
Trong những tình huống khẩn cấp như thế này, dù lo lắng, họ vẫn giữ được lý trí, quan tâm đến đối phương trước, rồi mới tìm cách giải quyết vấn đề.
Chuẩn bị xong mọi thứ, thì Thẩm Uyển nhận được điện thoại của quản gia Lâm và nhân viên lái xe cứu thương. Hai bên xác nhận tình hình, được cho phép vào biệt thự.
Vài phút sau, quản gia Lâm và bác sĩ gia đình xuất hiện trong phòng Thẩm Bạch Lê: “Phu nhân, tình trạng của tiểu thư Bạch Lê thế nào ạ? Từ bệnh viện đến cổng khu biệt thự mất khoảng mười phút.” Quản gia Lâm hỏi.
“Phu nhân có thể để bác sĩ Lý kiểm tra sơ bộ cho tiểu thư trước. Ông ấy là bác sĩ rất giỏi.” Quản gia Lâm nói thêm.
Thẩm Uyển lập tức nhường chỗ: “Làm phiền bác sĩ Lý. Con bé sốt cao không hạ, lại liên tục kêu đau.”
Bác sĩ Lý mở hộp y tế, vừa kiểm tra vừa hỏi han. Thỉnh thoảng Thẩm Bạch Lê vẫn gắng gượng trả lời vài câu.
“Rất có thể là viêm ruột thừa cấp tính gây sốt cao. Cần tới bệnh viện gấp. Xe cứu thương còn bao lâu nữa mới đến?” Bác sĩ Lý quay sang hỏi.
“Khoảng năm phút nữa.” Quản gia Lâm nhìn đồng hồ trả lời.
Thẩm Uyển nắm chặt tay con gái, tim thắt lại. Nếu có thể, bà chỉ mong nỗi đau ấy là của mình, chứ không phải của con gái.
“Tiểu thư Bạch Lê cần được đưa xuống tầng một ngay lập tức. Thang máy chính đang sửa chữa nên không thể chờ nữa.” Bác sĩ Lý đề nghị.
“Được!” Thẩm Uyển gật đầu dứt khoát, không chút do dự.
Bà cúi xuống bế con gái lên. Dù thân thể gầy yếu, bà vẫn dồn hết sức ôm lấy Thẩm Bạch Lê, cắn răng nhẫn nại, không để ai khác đυ.ng vào.
Thẩm Bạch Lê khẽ cựa mình không thoải mái.
“Đừng sợ Tuế Tuế, mẹ đưa con đến bệnh viện.” Thẩm Uyển khẽ vỗ lưng con gái, giọng dịu dàng dỗ dành.
Bác sĩ Lý nhận ra sự gắng gượng của bà, định lên tiếng đề nghị giúp một tay: “Bà chủ, hay để tôi...”
Lời còn chưa dứt, một bóng người cao lớn đột nhiên xuất hiện. Anh bước nhanh đến, nhẹ nhàng đón lấy Thẩm Bạch Lê từ vòng tay của Thẩm Uyển.
“Dì Thẩm, để cháu ôm em ấy.” Giọng trầm ổn của Tạ Tri Duật vang lên.
Thẩm Uyển thoáng sững người khi nhìn thấy con trai riêng của chồng.
“Dì Thẩm, cháu đi cùng mọi người.” Anh gật đầu với bà, sau đó bế Thẩm Bạch Lê lên theo kiểu công chúa, bước thẳng ra cửa.
Mọi người cùng nhau xuống lầu, xe cứu thương đã đợi sẵn. Ngoại trừ quản gia Lâm ở lại, bốn người còn lại đều lên xe.
Trên xe, Thẩm Bạch Lê lúc tỉnh lúc mê, mỗi lần tỉnh lại đều nhíu mày rêи ɾỉ vì đau đớn.
Thẩm Uyển siết chặt tay con gái, liên tục an ủi: “Tuế Tuế, bảo bối của mẹ, cố lên một chút nhé.”
“Chúng ta sắp đến bệnh viện rồi.”
“Ráng chịu thêm chút nữa, lát nữa sẽ không đau nữa đâu.”
Trong những tình huống khẩn cấp như thế này, dù lo lắng, họ vẫn giữ được lý trí, quan tâm đến đối phương trước, rồi mới tìm cách giải quyết vấn đề.
Chuẩn bị xong mọi thứ, thì Thẩm Uyển nhận được điện thoại của quản gia Lâm và nhân viên lái xe cứu thương. Hai bên xác nhận tình hình, được cho phép vào biệt thự.
Vài phút sau, quản gia Lâm và bác sĩ gia đình xuất hiện trong phòng Thẩm Bạch Lê: “Phu nhân, tình trạng của tiểu thư Bạch Lê thế nào ạ? Từ bệnh viện đến cổng khu biệt thự mất khoảng mười phút.” Quản gia Lâm hỏi.
“Phu nhân có thể để bác sĩ Lý kiểm tra sơ bộ cho tiểu thư trước. Ông ấy là bác sĩ rất giỏi.” Quản gia Lâm nói thêm.
Thẩm Uyển lập tức nhường chỗ: “Làm phiền bác sĩ Lý. Con bé sốt cao không hạ, lại liên tục kêu đau.”
“Rất có thể là viêm ruột thừa cấp tính gây sốt cao. Cần tới bệnh viện gấp. Xe cứu thương còn bao lâu nữa mới đến?” Bác sĩ Lý quay sang hỏi.
“Khoảng năm phút nữa.” Quản gia Lâm nhìn đồng hồ trả lời.
Thẩm Uyển nắm chặt tay con gái, tim thắt lại. Nếu có thể, bà chỉ mong nỗi đau ấy là của mình, chứ không phải của con gái.
“Tiểu thư Bạch Lê cần được đưa xuống tầng một ngay lập tức. Thang máy chính đang sửa chữa nên không thể chờ nữa.” Bác sĩ Lý đề nghị.
“Được!” Thẩm Uyển gật đầu dứt khoát, không chút do dự.
Bà cúi xuống bế con gái lên. Dù thân thể gầy yếu, bà vẫn dồn hết sức ôm lấy Thẩm Bạch Lê, cắn răng nhẫn nại, không để ai khác đυ.ng vào.
“Đừng sợ Tuế Tuế, mẹ đưa con đến bệnh viện.” Thẩm Uyển khẽ vỗ lưng con gái, giọng dịu dàng dỗ dành.
Bác sĩ Lý nhận ra sự gắng gượng của bà, định lên tiếng đề nghị giúp một tay: “Bà chủ, hay để tôi...”
Lời còn chưa dứt, một bóng người cao lớn đột nhiên xuất hiện. Anh bước nhanh đến, nhẹ nhàng đón lấy Thẩm Bạch Lê từ vòng tay của Thẩm Uyển.
“Dì Thẩm, để cháu ôm em ấy.” Giọng trầm ổn của Tạ Tri Duật vang lên.
Thẩm Uyển thoáng sững người khi nhìn thấy con trai riêng của chồng.
“Dì Thẩm, cháu đi cùng mọi người.” Anh gật đầu với bà, sau đó bế Thẩm Bạch Lê lên theo kiểu công chúa, bước thẳng ra cửa.
Mọi người cùng nhau xuống lầu, xe cứu thương đã đợi sẵn. Ngoại trừ quản gia Lâm ở lại, bốn người còn lại đều lên xe.
Thẩm Uyển siết chặt tay con gái, liên tục an ủi: “Tuế Tuế, bảo bối của mẹ, cố lên một chút nhé.”
“Chúng ta sắp đến bệnh viện rồi.”
“Ráng chịu thêm chút nữa, lát nữa sẽ không đau nữa đâu.”
3
0
4 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
