TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 7
Chương 7

Trong truyện, cô và mẹ đều bị miêu tả là người ích kỷ, ngu xuẩn và tham lam. Sau khi tiến vào nhà họ Tạ thì sinh lòng bất mãn, liên tục làm chuyện sai trái, cuối cùng chọc giận Tạ gia và bị đuổi ra khỏi nhà, kết cục vô cùng thê thảm.

Thẩm Bạch Lê: “...”

Cô biết mình không phải nhân vật chính, nhưng cũng không ngờ lại xui đến thế.

Kiếp trước đã thảm rồi, không ngờ kiếp này cũng không khá hơn.

Cô từng sinh ra trong một gia đình nghèo khó, trọng nam khinh nữ. Mẹ cô sinh năm đứa con gồm bốn gái một trai, trong đó hai em gái bị đem cho người khác nuôi.

Cha mẹ là nông dân, quanh năm làm lụng ngoài ruộng, thi thoảng mới có thời gian làm thêm để kiếm thêm tiền, hầu như không có thời gian chăm sóc con cái. Nhiệm vụ chăm em nghiễm nhiên rơi vào vai Thẩm Bạch Lê.

Từ nhỏ, cô đã phải vừa trông em, vừa làm việc nhà, nấu cơm, giặt giũ, thậm chí chăm cả gà vịt. Dù vất vả, cô vẫn nuôi hy vọng vì thành tích học tập của cô luôn rất tốt. Cô mơ ước có thể thoát khỏi nơi đó, bước ra khỏi núi lớn.

Nhưng rồi, trong một cơn mưa lớn, trên đường đi thi vào trường chuyên, cô bị xe đâm chết.

Sau đó, cô xuyên sách.

Nhớ lại quãng đời ngắn ngủi ấy, Thẩm Bạch Lê không có nhiều cảm xúc, bởi vì kiếp trước và kiếp này đều khổ như nhau. Nhưng lần này, ít ra cô có một người mẹ yêu thương cô vô điều kiện.

Vậy nên, mẹ đâu rồi?

Chẳng lẽ cô lại xuyên không, phải rời xa mẹ?

Thẩm Bạch Lê hoảng hốt nhìn quanh, bất cẩn động đến vết mổ khiến bụng đau nhói. Rồi cô nhìn thấy người phụ nữ đang gục đầu bên mép giường bệnh.

Tâm trí đang loạn như tơ vò lập tức yên tĩnh lại.

Cô khẽ động đậy ngón tay, tìm cách nắm lấy bàn tay ấm áp của mẹ.

Dù có phải làm trái với cốt truyện, Thẩm Bạch Lê cũng thề, kiếp này cô nhất định sẽ bảo vệ mẹ thật tốt. Cô thấy may mắn vì được lớn lên trong tình yêu thương, điều mà trước kia cô chưa từng dám hy vọng.

Cử động nhỏ của Thẩm Bạch Lê khiến Thẩm Uyển tỉnh giấc. Vừa mở mắt, bà đã bắt gặp ánh nhìn lấp lánh của con gái.

“Mẹ ơi.” Cô khẽ gọi.

“Mẹ đây.” Thẩm Uyển dịu dàng vuốt tóc cô, mỉm cười rạng rỡ: “Tuế Tuế của mẹ thật giỏi, nhanh như vậy đã tỉnh rồi.”

“Bụng có đau không? Có thấy nhức đầu không?”

Thẩm Bạch Lê lắc đầu: “Không ạ.”

“Có chỗ nào thấy khó chịu không?” Thẩm Uyển đưa tay sờ trán con gái, giọng dịu dàng, ánh mắt đầy lo lắng.

Thẩm Bạch Lê lại lắc đầu: “Con không thấy gì cả.”

Thẩm Uyển mỉm cười: “Con gọi mẹ là vì khát nước sao? Nhưng mà hôm nay là ngày đầu sau mổ, bác sĩ dặn chưa được uống nước đâu. Con biết không, hôm qua con làm mẹ sợ muốn chết...”

“Mẹ.” Thẩm Bạch Lê khẽ gọi, ánh mắt nhìn mẹ không rời, giọng nói có chút nghèn nghẹn: “Con... con rất nhớ mẹ.”

Thẩm Uyển lập tức hiểu ra, con gái đang làm nũng.

3

0

4 tuần trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.