0 chữ
Chương 9
Chương 9
Cuộc đối thoại này khiến đám thuộc hạ xung quanh ngớ người. "Không phải, chúng ta đến để đánh nhau mà? Sao đột nhiên lại biến thành kiểm tra bài vở vậy?"
Thuộc hạ của Ngô Gia Duyệt đặt tay lên miệng nhỏ giọng nhắc nhở nàng ta: "Chủ tử, ngài đang xin lỗi ai vậy?"
Ngô Gia Duyệt trợn mắt trừng thuộc hạ, lòng bàn tay ngửa lên cung kính đưa về phía Đàm Dữu, nhẹ giọng nói: "Đương nhiên là lão sư của ta."
Lão sư? Lão sư của nàng ta đang ở Thái Học Viện mà, sao có thể ở trên phố vào nửa đêm chứ? Ngô Gia Duyệt lúc này mới thoát ra khỏi khí chất phu tử mạnh mẽ toát ra từ Đàm Dữu, sợ hãi đến mức đặt tay vào lòng thuộc hạ rồi lùi lại hai bước.
Cái quái gì vậy!
Mặt Ngô Gia Duyệt tím lại vì tức giận, "Hay lắm Đàm Dữu, dám trêu ta!"
Điều mất mặt nhất là nàng ta vậy mà thật sự bị Đàm Dữu dọa sợ! Cái giọng điệu và khí thế của Đàm Dữu trong khoảnh khắc đó khiến nàng ta tưởng mình đang đối mặt với chính lão sư của mình, đầu cũng không dám ngẩng lên.
Thấy dáng vẻ nhát gan vừa rồi của Ngô Gia Duyệt, Hoa Thanh lại càng không nể nang mà cười phá lên. Đàm Dữu liếc nhìn nàng ta, tiếng cười "ngỗng kêu" của Hoa Thanh lập tức nghẹn lại trong cổ họng, đưa tay che miệng.
Đàm Dữu hỏi Ngô Gia Duyệt, "Ta trêu ngươi chỗ nào? Không thi đậu công danh là ngươi, không ôn tập bài vở để đối phó kỳ thi mùa thu cũng là ngươi, nửa đêm ra ngoài gây chuyện vẫn là ngươi. Ta chỉ đang trần thuật tình hình thực tế của ngươi."
Chính vì là sự thật nên Ngô Gia Duyệt mới càng tức giận. Nàng ta vốn định dẫm lên nỗi đau của Đàm Dữu để kí©h thí©ɧ Đàm Dữu. Kết quả bây giờ ngược lại, nàng ta bị Đàm Dữu hai ba câu làm cho mất đi lý trí.
Nếu lời này là Đàm Chanh nói, Ngô Gia Duyệt nhiều nhất là không phục, nhưng lời này lại là Đàm Dữu nói, là thứ nữ mà nàng ta khinh thường nhất, là người mà nàng ta coi thường gọi ra miệng. Cái cảm giác tủi nhục đó trực tiếp khiến lửa giận của Ngô Gia Duyệt bốc lên.
Nàng ta vung cây gậy trong tay, ngang nhiên vụt về phía cánh tay Đàm Dữu, "Ngươi xứng nói những lời này với ta sao?"
Ngô Gia Duyệt nói động thủ là động thủ, Hoa Thanh căn bản không kịp phản ứng, sợ đến tái mặt kêu lớn, "Chủ tử! Mau... Ặc."
Hoa Thanh vốn định nói mau tránh ra nhưng sau đó thấy Đàm Dữu giơ tay, tựa như "bốn lạng đẩy ngàn cân", cứ thế nhẹ nhàng đỡ lấy cây gậy mà Ngô Gia Duyệt vung tới.
Mặt Đàm Dữu nghiêm lại, "Chột dạ đuối lý liền động thủ, vậy cái miệng này của ngươi dùng để làm gì? Chỉ dùng để ăn cơm thôi sao?"
"Có chuyện không thể nói chuyện đàng hoàng sao? Nếu côn bổng có thể giải quyết vấn đề, vậy vì sao phải chế định luật pháp?"
"Người khác văn có thể cầm bút an thiên hạ, võ có thể lên ngựa định càn khôn, ngươi có thể làm gì?"
Đây là nói nàng ta văn không được, võ cũng không xong sao?
Sắc mặt Ngô Gia Duyệt xanh tím, dùng sức rút cây gậy bị Đàm Dữu nắm.
... Rút, rút không ra.
Ngô Gia Duyệt châm biếm, cứng miệng nói, "Ngươi tranh cãi với ta cái gì, có bản lĩnh thì chúng ta dùng nắm đấm."
Đàm Dữu buông tay khỏi cây gậy, "Đây không gọi là tranh cãi, cái này gọi là giảng đạo lý với ngươi."
Đạo lý? Ngô Gia Duyệt có thể nhịn được Đàm Dữu giảng đạo lý với mình sao? Nàng ta mặc kệ Đàm Dữu hôm nay người đầy mùi rượu có phải là chưa tỉnh rượu hay không, nàng ta hiện tại phải dùng gậy gỗ để "giảng đạo lý" với Đàm Dữu!
Đàm Dữu bình tĩnh nhìn Ngô Gia Duyệt. Trước khi nàng ta chuẩn bị động thủ lần nữa, nàng mở miệng với giọng điệu bình thản không gợn sóng: "Ta đã gọi mẫu thân ngươi và người của Nha môn Kinh Triệu Doãn, nghe tiếng chắc là đã đến nơi rồi."
Thuộc hạ của Ngô Gia Duyệt đặt tay lên miệng nhỏ giọng nhắc nhở nàng ta: "Chủ tử, ngài đang xin lỗi ai vậy?"
Ngô Gia Duyệt trợn mắt trừng thuộc hạ, lòng bàn tay ngửa lên cung kính đưa về phía Đàm Dữu, nhẹ giọng nói: "Đương nhiên là lão sư của ta."
Lão sư? Lão sư của nàng ta đang ở Thái Học Viện mà, sao có thể ở trên phố vào nửa đêm chứ? Ngô Gia Duyệt lúc này mới thoát ra khỏi khí chất phu tử mạnh mẽ toát ra từ Đàm Dữu, sợ hãi đến mức đặt tay vào lòng thuộc hạ rồi lùi lại hai bước.
Cái quái gì vậy!
Mặt Ngô Gia Duyệt tím lại vì tức giận, "Hay lắm Đàm Dữu, dám trêu ta!"
Điều mất mặt nhất là nàng ta vậy mà thật sự bị Đàm Dữu dọa sợ! Cái giọng điệu và khí thế của Đàm Dữu trong khoảnh khắc đó khiến nàng ta tưởng mình đang đối mặt với chính lão sư của mình, đầu cũng không dám ngẩng lên.
Đàm Dữu hỏi Ngô Gia Duyệt, "Ta trêu ngươi chỗ nào? Không thi đậu công danh là ngươi, không ôn tập bài vở để đối phó kỳ thi mùa thu cũng là ngươi, nửa đêm ra ngoài gây chuyện vẫn là ngươi. Ta chỉ đang trần thuật tình hình thực tế của ngươi."
Chính vì là sự thật nên Ngô Gia Duyệt mới càng tức giận. Nàng ta vốn định dẫm lên nỗi đau của Đàm Dữu để kí©h thí©ɧ Đàm Dữu. Kết quả bây giờ ngược lại, nàng ta bị Đàm Dữu hai ba câu làm cho mất đi lý trí.
Nếu lời này là Đàm Chanh nói, Ngô Gia Duyệt nhiều nhất là không phục, nhưng lời này lại là Đàm Dữu nói, là thứ nữ mà nàng ta khinh thường nhất, là người mà nàng ta coi thường gọi ra miệng. Cái cảm giác tủi nhục đó trực tiếp khiến lửa giận của Ngô Gia Duyệt bốc lên.
Ngô Gia Duyệt nói động thủ là động thủ, Hoa Thanh căn bản không kịp phản ứng, sợ đến tái mặt kêu lớn, "Chủ tử! Mau... Ặc."
Hoa Thanh vốn định nói mau tránh ra nhưng sau đó thấy Đàm Dữu giơ tay, tựa như "bốn lạng đẩy ngàn cân", cứ thế nhẹ nhàng đỡ lấy cây gậy mà Ngô Gia Duyệt vung tới.
Mặt Đàm Dữu nghiêm lại, "Chột dạ đuối lý liền động thủ, vậy cái miệng này của ngươi dùng để làm gì? Chỉ dùng để ăn cơm thôi sao?"
"Có chuyện không thể nói chuyện đàng hoàng sao? Nếu côn bổng có thể giải quyết vấn đề, vậy vì sao phải chế định luật pháp?"
"Người khác văn có thể cầm bút an thiên hạ, võ có thể lên ngựa định càn khôn, ngươi có thể làm gì?"
Đây là nói nàng ta văn không được, võ cũng không xong sao?
... Rút, rút không ra.
Ngô Gia Duyệt châm biếm, cứng miệng nói, "Ngươi tranh cãi với ta cái gì, có bản lĩnh thì chúng ta dùng nắm đấm."
Đàm Dữu buông tay khỏi cây gậy, "Đây không gọi là tranh cãi, cái này gọi là giảng đạo lý với ngươi."
Đạo lý? Ngô Gia Duyệt có thể nhịn được Đàm Dữu giảng đạo lý với mình sao? Nàng ta mặc kệ Đàm Dữu hôm nay người đầy mùi rượu có phải là chưa tỉnh rượu hay không, nàng ta hiện tại phải dùng gậy gỗ để "giảng đạo lý" với Đàm Dữu!
Đàm Dữu bình tĩnh nhìn Ngô Gia Duyệt. Trước khi nàng ta chuẩn bị động thủ lần nữa, nàng mở miệng với giọng điệu bình thản không gợn sóng: "Ta đã gọi mẫu thân ngươi và người của Nha môn Kinh Triệu Doãn, nghe tiếng chắc là đã đến nơi rồi."
10
0
2 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
