TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 8
Chương 8

Nàng ta vừa mở miệng cả đám người Ngô Gia Duyệt đã phá lên cười ha hả: "Bọn ta mỗi người nhường ngươi một tay, ngươi đánh nổi không?"

Ngô Gia Duyệt đứng dậy khỏi ghế nhìn Đàm Dữu: "Đây là chuyện của ta và Đàm thứ nữ, hạ nhân như ngươi xen vào làm gì."

Theo lời nàng ta, hơn chục người biết võ lập tức tiến lên tách Hoa Thanh và Đàm Dữu ra.

Mắt Hoa Thanh trợn tròn, nắm đấm đã vung lên nhưng thoáng thấy Đàm Dữu khẽ lắc đầu với mình mới miễn cưỡng buông tay xuống.

Ngô Gia Duyệt cầm gậy gỗ bước, bước ngang tàng tiến về phía Đàm Dữu. Sau đó nàng ta dừng lại cách Đàm Dữu một bước chân, khıêυ khí©h dùng lỗ mũi nhìn nàng.

Đàm Dữu nương theo ánh trăng nhìn về phía Ngô Gia Duyệt.

Ngô Gia Duyệt trông cũng chỉ khoảng 17-18 tuổi, thân hình mảnh khảnh, cao hơn nàng khoảng hai ngón tay. Đáng lẽ phải tràn đầy tinh thần phấn chấn thì lại bị tửu sắc bào mòn, hốc mắt trũng sâu, đáy mắt xanh tím trông có vẻ thiếu sức sống. Ở cái tuổi này đáng lẽ ra nàng ta phải học hành tử tế.

Hai người im lặng giằng co, Đàm Dữu đứng im tại chỗ. Ngô Gia Duyệt khıêυ khí©h bước thêm nửa bước về phía trước.

Ngô Gia Duyệt định nói những lời lẽ sỉ nhục, đang nghĩ xem nên chọn câu nào có thể kí©h thí©ɧ Đàm Dữu hơn thì Đàm Dữu đã mở miệng trước.

Trên con phố yên tĩnh không một bóng người, giọng nói của Đàm Dữu không nhanh không chậm mang theo khí chất riêng.

Đàm Dữu hỏi nàng ta: "Ngươi có công danh không?"

Nụ cười khıêυ khí©h của Ngô Gia Duyệt lập tức cứng lại trên mặt.

Nàng ta luôn miệng nói Đàm Dữu là thứ nữ nhưng Đàm Dữu là một hàn lâm chính thức còn nàng ta đã thi rất nhiều lần mà vẫn chưa đỗ cử nhân. Đây chính là nỗi đau của Ngô Gia Duyệt. Cũng vì lý do này mà nàng ta luôn có chút không dám ngẩng đầu trước mặt mẫu thân và các tỷ muội khác.

Đàm Dữu hiểu ra, khẽ thở dài: "Vậy là không có rồi."

Nàng trần thuật sự thật nhưng giọng điệu lại hơi mang vẻ thất vọng.

"..."

Nếu Đàm Dữu vừa rồi có vẻ đắc ý hay khoe khoang, Ngô Gia Duyệt đã có thể nhảy dựng lên đập nát đầu nàng. Nhưng Đàm Dữu lại dùng giọng điệu bình tĩnh hỏi nàng ta, không hề có nửa phần châm chọc. Giống như một phu tử tận tụy đang bất lực trước một học sinh không chịu cố gắng, Đàm Dữu hỏi khiến Ngô Gia Duyệt nắm chặt cây gậy, da đầu căng lên.

Nếu lúc này nàng ta động thủ với Đàm Dữu, chẳng khác nào trực tiếp thừa nhận nàng ta thẹn quá hóa giận vì không bằng Đàm Dữu. Ngô Gia Duyệt trong lòng không phục, ha, nàng ta có thể không bằng một thứ nữ sao?

"Năm nay ta nhất định thi đậu!" Ngô Gia Duyệt vắt gậy lên vai, ngẩng cằm đầy tự tin.

Dáng vẻ du côn này của nàng ta khiến Đàm Dữu nhíu mày: "Vậy đã ôn tập kỹ càng để đối phó với kỳ thi mùa thu năm nay chưa?"

"..." Ngô Gia Duyệt bỗng dưng chột dạ, cây gậy vô thức hạ xuống. Đương nhiên là không rồi, nàng ta làm gì có thời gian an tâm đọc sách.

Ánh mắt Đàm Dữu hơi mang vẻ đau đớn nhìn về phía Ngô Gia Duyệt, "Vậy còn kế hoạch học tập?"

"..."

Cũng không có.

Đàm Dữu lập tức nhìn Ngô Gia Duyệt với ánh mắt lộ rõ vẻ thất vọng: "Ở độ tuổi tốt đẹp như vậy mà không thi được công danh, ngươi sao có thể không biết xấu hổ mà ra ngoài đánh nhau?"

"Tại sao quốc gia không thịnh vượng? Chính là vì đám người trẻ tuổi các ngươi không nỗ lực làm việc đó."

Ngô Gia Duyệt chột dạ đến không dám ngẩng đầu. Theo bốn câu hỏi liên tiếp của Đàm Dữu, tư thế đứng của Ngô Gia Duyệt đã từ lả lướt trở nên đứng thẳng đàng hoàng, hai chân khép chặt, hai tay đặt trước bụng theo bản năng mở miệng: "Xin lỗi phu tử, con sai rồi."

10

0

2 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.