TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 49
Chương 49

Lão thái thái nhìn Đàm Dữu rồi từ từ đi về phía nàng.

Đàm Dữu nghĩ tổ mẫu đến để trách mình vừa rồi hành xử quá cương trực. Dù sao Đàm lão thái thái vốn hành sự khéo léo trong triều, sẽ không như nàng.

Thực ra vừa rồi nàng hoàn toàn không cần đắc tội Thái quân hậu và Liễu quý quân, có thể để Liễu quý quân vén lụa mỏng lên, cũng có thể đặt Tư Mục ở Lưu Sanh Uyển.

Hành xử khéo léo, học cách linh hoạt, chọn một phương án vừa không đắc tội Thái quân hậu lại không gây tổn hại cho bản thân, đó mới là cách làm của người "thông minh".

Rốt cuộc nàng chỉ là một hàn lâm nhỏ bé, Trưởng hoàng tử tỉnh lại có tức điên lên thì đó cũng là chuyện nội bộ của họ, không thể trút giận lên đầu nàng.

Nhưng Đàm Dữu chính là một người như vậy.

Đối với nàng mà nói, chuyện khác có thể thỏa hiệp nhưng chuyện này thì không. Dù lão thái thái có trách móc nàng, Đàm Dữu cũng không thẹn với lương tâm, càng sẽ không cảm thấy mình sai.

Ai ngờ lão thái thái lại thò qua...

Giơ ngón tay cái lên với nàng.

Lão thái thái đưa bàn tay trắng béo từ trong tay áo màu tím đậm ra, cố ý đến trước mặt Đàm Dữu giơ ngón cái lên, cười ha hả nói: "Tôn nữ tốt của tổ mẫu."

Đàm Dữu khựng lại, trong mắt từ từ cũng mang chút ý cười, "Cảm ơn tổ mẫu, vậy con đi Cần Chính Điện."

Lão thái thái đút tay vào tay áo, nhướng cằm, "Đi đi."

Lão thái thái nhìn bóng dáng Đàm Dữu cùng với mảng màu vàng tươi rủ xuống trong lòng nàng, trong lòng hơi thở dài. Hôm nay may mắn là Đàm Dữu kiên trì.

Trong sân nhiều người như vậy, không một ai có thân phận thích hợp hơn Đàm Dữu để làm chuyện này, đặc biệt là khi ý thức của Trưởng hoàng tử không tỉnh táo.

Nếu Đàm Dữu thực sự đặt hắn ở Lưu Sanh Uyển nhất định sẽ xảy ra chuyện.

Lão thái thái cảm giác có gió thổi đến, sửa sang tay áo dắt Đàm Chanh đi về hướng Vĩnh Nhạc Cung.

Hoàng cung nổi gió.

Khi cơn gió nhẹ buổi chiều thoảng qua mặt, Đàm Dữu ôm chặt Tư Mục trong lòng hơn một chút. Hắn nóng bỏng cả người, nếu có gió thổi, mồ hôi lạnh đổ xuống e rằng sẽ bị cảm lạnh.

Yên Chi dẫn Đàm Dữu đi về phía Cần Chính Điện, con đường vốn bằng phẳng nhưng vì lo lắng sốt ruột mà hắn ta suýt vấp ngã. Hắn ta là cung hầu trầm ổn và tỉnh táo nhất dưới trướng Tư Mục. Vậy mà lúc này lòng bàn tay hắn ta đổ mồ hôi, hơi thở hỗn loạn, suýt nữa thì mất bình tĩnh.

Cũng may cuối cùng đã đến Cần Chính Điện.

Chu Sa và người canh giữ đứng bên ngoài, những người còn lại trong điện đều đã đi hết chỉ còn lại Đàm Dữu, Tư Mục cùng với Yên Chi và Thẩm ngự y.

Đàm Dữu cẩn thận đặt người đang nằm trong vòng tay mình lên giường. Tư Mục rất nhẹ, khi tựa vào lòng nàng cũng rất yên tĩnh. Chỉ là hơi nóng xuyên qua lớp vải mỏng manh truyền đến người nàng, làm Đàm Dữu có chút lo lắng.

Hiện giờ đặt người xuống, lòng Đàm Dữu trống rỗng, cùng với người rời đi còn có hơi ấm thân nhiệt dán vào lòng.

Yên Chi nhìn về phía Đàm Dữu, Đàm Dữu rũ mắt nhìn Tư Mục, "Hắn tỉnh ta sẽ đi."

Yên Chi không nói gì nữa, an tĩnh lui về đứng ở cuối giường Tư Mục, đôi mắt không rời khỏi người trên giường. Hắn ta khoanh tay trước ngực, không biểu lộ gì trên mặt, chỉ là chỗ hổ khẩu bị móng tay cấu đến chảy máu.

Hắn ta sao vẫn chưa đủ cẩn thận chứ.

8

0

1 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.