0 chữ
Chương 28
Chương 28
Trong ba người này, Tô Uyển là người nhút nhát và thành thật nhất. Đàm Dữu liếc mắt một cái là nhìn ra: "Ngươi nói đi."
Tô Uyển luôn cảm thấy khi bị Đàm Dữu nhìn chằm chằm da đầu vô cớ căng thẳng, có cảm giác như bị phu tử điểm danh trả lời câu hỏi, không thể không thành thật khai báo: "Đường tỷ dùng bạc để hỏi thăm từ Ngô phủ."
Tô Uyển nói: "Buổi sáng chúng ta ra cửa đi ngang qua Ngô phủ thấy có ngự y mang theo hòm thuốc từ trong ra, liền biết có thể đã xảy ra chuyện."
Tô Uyển thừa nhận, họ là ôm tâm lý xem náo nhiệt cho rằng Đàm Dữu đã đánh Ngô Gia Duyệt đến mức tơi tả. Đầu tiên là vỗ đùi nói "đáng đời" sau đó lại lo lắng sợ hãi.
Tô Ngu dùng tiền hỏi thăm người Ngô gia mới biết người bệnh là Ngô đại nhân, nghe nói là khí huyết công tâm mà ngất xỉu. Nguyên nhân khiến bà ta tức giận là vì Trưởng hoàng tử đã tìm một vị phu tử cho Ngô Gia Duyệt, nói là muốn giúp nàng ta thi đỗ kỳ thi mùa thu.
Đây chẳng phải là tìm một lão sư dạy cho con rùa lớn cách nhảy Long Môn sao, đúng là ban ngày nằm mơ.
Tô Ngu và mấy người kia nhận được tin tức liền đến nói cho Đàm Dữu, muốn nàng vui vẻ một chút.
"Ngô đại nhân cũng biết nữ nhi mình đức hạnh thế nào cho nên mới ngất xỉu." Tô Ngu ha ha cười.
Đàm Dữu nghe xong khẽ thở dài, "Dùng bao nhiêu bạc để hỏi thăm chuyện này?"
Tiếng cười của Tô Ngu hạ xuống, nàng ta nhìn về phía Bạch Khanh. Bạch Khanh đánh trống lảng: "Cũng không nhiều lắm, năm, năm lượng..."
Nàng ta còn chưa nói xong, Tô Uyển vươn một tay, đọc từng chữ rõ ràng: "Năm mươi lượng."
Dù sao cũng là Ngô gia, tiền ít căn bản không hỏi ra được gì, đặc biệt là gia đình bình dân như Tô gia, hạ nhân của Ngô phủ nhìn họ đều là ngẩng cằm dùng lỗ mũi mà nhìn.
Tô Ngu và Bạch Khanh trừng mắt nhìn Tô Uyển, Tô Uyển ngửa đầu nhìn trời.
Tô Ngu và Bạch Khanh: "..."
Nàng ta thành thật cái rắm ấy!
Tô Ngu ngượng ngùng cười không dám nhìn sắc mặt Đàm Dữu, dùng đỉnh quạt cọ cọ thái dương mình ấp úng nói: "Tháng này có lẽ phải uống ít rượu chút."
Nàng ta cũng không có nhiều bạc như vậy, là ba người góp lại mỗi người mấy chục lượng mới đủ.
Chuyện này họ không muốn nói cho Đàm Dữu là sợ rõ ràng bỏ tiền ra muốn cho nàng ta vui vẻ, kết quả Đàm Dữu biết được lại có thể mắng họ ngu ngốc, tiền cho ai không tốt lại cho Ngô gia.
Đặc biệt Tô Ngu và mấy người kia trong lòng rõ ràng, Đàm Dữu không phải xót tiền của họ, Đàm Dữu là cảm thấy họ làm mất mặt nàng.
Tô Uyển mũi chân cọ đất, Bạch Khanh tay cào cổ. Bạch Khanh nói: "Nếu không, nếu không chúng ta về thôi?"
"Ngươi đừng giận, chúng ta chỉ là sợ thật sự xảy ra chuyện lúc này mới tốn tiền hỏi thăm, ít nhất bây giờ có một chuyện vui đúng không?" Bạch Khanh khuấy động không khí. Tô Ngu và Tô Uyển theo sau gật đầu.
Đàm Dữu tất nhiên không tức giận, nàng xót tiền của họ. Đặc biệt là năm mươi lượng tiêu ra ngoài tin tức còn chưa hỏi thăm được hết còn khiến nàng trở thành chuyện vui bị mắng "ngu ngốc".
Nàng xem như biết vì sao "Đàm Dữu" trong sách chỉ có thể là một nhân vật pháo hôi. Bởi vì ba người bạn tốt này của nàng ta tuy có đầu óc nhưng không có nhiều lắm.
Nếu cứ mặc kệ không hỏi, tương lai chỉ có thể là những kẻ ăn chơi trác táng.
Đàm Dữu nói: "Đừng đứng nữa, vào trong uống trà đi."
Tô Uyển luôn cảm thấy khi bị Đàm Dữu nhìn chằm chằm da đầu vô cớ căng thẳng, có cảm giác như bị phu tử điểm danh trả lời câu hỏi, không thể không thành thật khai báo: "Đường tỷ dùng bạc để hỏi thăm từ Ngô phủ."
Tô Uyển nói: "Buổi sáng chúng ta ra cửa đi ngang qua Ngô phủ thấy có ngự y mang theo hòm thuốc từ trong ra, liền biết có thể đã xảy ra chuyện."
Tô Uyển thừa nhận, họ là ôm tâm lý xem náo nhiệt cho rằng Đàm Dữu đã đánh Ngô Gia Duyệt đến mức tơi tả. Đầu tiên là vỗ đùi nói "đáng đời" sau đó lại lo lắng sợ hãi.
Tô Ngu dùng tiền hỏi thăm người Ngô gia mới biết người bệnh là Ngô đại nhân, nghe nói là khí huyết công tâm mà ngất xỉu. Nguyên nhân khiến bà ta tức giận là vì Trưởng hoàng tử đã tìm một vị phu tử cho Ngô Gia Duyệt, nói là muốn giúp nàng ta thi đỗ kỳ thi mùa thu.
Tô Ngu và mấy người kia nhận được tin tức liền đến nói cho Đàm Dữu, muốn nàng vui vẻ một chút.
"Ngô đại nhân cũng biết nữ nhi mình đức hạnh thế nào cho nên mới ngất xỉu." Tô Ngu ha ha cười.
Đàm Dữu nghe xong khẽ thở dài, "Dùng bao nhiêu bạc để hỏi thăm chuyện này?"
Tiếng cười của Tô Ngu hạ xuống, nàng ta nhìn về phía Bạch Khanh. Bạch Khanh đánh trống lảng: "Cũng không nhiều lắm, năm, năm lượng..."
Nàng ta còn chưa nói xong, Tô Uyển vươn một tay, đọc từng chữ rõ ràng: "Năm mươi lượng."
Dù sao cũng là Ngô gia, tiền ít căn bản không hỏi ra được gì, đặc biệt là gia đình bình dân như Tô gia, hạ nhân của Ngô phủ nhìn họ đều là ngẩng cằm dùng lỗ mũi mà nhìn.
Tô Ngu và Bạch Khanh trừng mắt nhìn Tô Uyển, Tô Uyển ngửa đầu nhìn trời.
Nàng ta thành thật cái rắm ấy!
Tô Ngu ngượng ngùng cười không dám nhìn sắc mặt Đàm Dữu, dùng đỉnh quạt cọ cọ thái dương mình ấp úng nói: "Tháng này có lẽ phải uống ít rượu chút."
Nàng ta cũng không có nhiều bạc như vậy, là ba người góp lại mỗi người mấy chục lượng mới đủ.
Chuyện này họ không muốn nói cho Đàm Dữu là sợ rõ ràng bỏ tiền ra muốn cho nàng ta vui vẻ, kết quả Đàm Dữu biết được lại có thể mắng họ ngu ngốc, tiền cho ai không tốt lại cho Ngô gia.
Đặc biệt Tô Ngu và mấy người kia trong lòng rõ ràng, Đàm Dữu không phải xót tiền của họ, Đàm Dữu là cảm thấy họ làm mất mặt nàng.
Tô Uyển mũi chân cọ đất, Bạch Khanh tay cào cổ. Bạch Khanh nói: "Nếu không, nếu không chúng ta về thôi?"
"Ngươi đừng giận, chúng ta chỉ là sợ thật sự xảy ra chuyện lúc này mới tốn tiền hỏi thăm, ít nhất bây giờ có một chuyện vui đúng không?" Bạch Khanh khuấy động không khí. Tô Ngu và Tô Uyển theo sau gật đầu.
Nàng xem như biết vì sao "Đàm Dữu" trong sách chỉ có thể là một nhân vật pháo hôi. Bởi vì ba người bạn tốt này của nàng ta tuy có đầu óc nhưng không có nhiều lắm.
Nếu cứ mặc kệ không hỏi, tương lai chỉ có thể là những kẻ ăn chơi trác táng.
Đàm Dữu nói: "Đừng đứng nữa, vào trong uống trà đi."
11
0
2 tháng trước
5 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
