0 chữ
Chương 27
Chương 27
Trong Mặc viện, Tô Ngu phong lưu phóng khoáng mở chiếc quạt trong tay, chỉ nhìn khuôn mặt này thôi thì thực sự rất đẹp. Nhưng nàng ta lại dùng cái khuôn mặt này mà cười ra tiếng ngỗng kêu.
Trong ba người, nàng ta là người cười lớn nhất: "Cái thứ Ngô Gia Duyệt óc heo đó, ai dạy nàng ta thì kẻ đó tìm đường chết."
Bạch Khanh theo sau phụ họa: "Còn gì nữa, nàng ta thi bao nhiêu năm vẫn chỉ là một tú tài. Ngô gia có nàng ta coi như mồ mả tổ tiên đặt một quả pháo xịt chẳng ra tích sự gì."
"Ai? A Dữu đâu, sao nửa ngày cứ lề mề không ra làm gì vậy?" Tô Ngu gấp quạt cầm trong tay, vén vạt áo lên bậc thềm cười thầm nói: "Chẳng lẽ là mang hoa khôi về rồi, lúc này còn đang phong lưu khoái hoạt?"
Tô Ngu lén lút cười toe toét, rõ ràng muốn xem náo nhiệt nhưng miệng lại giả nhân giả nghĩa nói: "Này không hợp lý nha, nếu để lão thái thái và trưởng tỷ của ngươi biết được không phải sẽ lôi ngươi ra đánh sao."
Bạch Khanh vừa nghe có hoa khôi mắt đều sáng lên, vài bước vọt lên bậc thềm la hét, "Cho ta xem cho ta xem."
Chỉ có Tô Uyển thành thật đứng dưới bậc thềm trong sân vỗ đùi kêu, "Mau ra đây mau ra đây."
Bỗng Tô Uyển chỉ tay ra cửa, "A Dữu ở bên ngoài kìa, các ngươi vào trong làm gì."
Tô Ngu đứng ở hành lang quay đầu lại vẻ mặt nghi hoặc, "Ở bên ngoài?"
Bạch Khanh đã xông vào trong phòng nghe vậy thất vọng lui về, "Sớm nói đi chứ, hại ta mừng hụt một hồi."
Nàng ta còn tưởng có hoa khôi chứ.
Đàm Dữu đứng ở cổng sân có chút tò mò, "Các ngươi làm sao mà biết được tin tức?"
Nhắc đến chuyện này, Tô Ngu lại phải cười nhạo Ngô Gia Duyệt một trận, "Đương nhiên là giúp ngươi lén lút hỏi thăm rồi, tôn nữ ba ba kia dám tranh hoa khôi với ngươi, chúng ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn."
Hôm qua Đàm Dữu tự mình uống rượu ở thanh lâu ba người này không có mặt. Nếu biết chuyện hẹn đánh nhau buổi tối chắc chắn sẽ xách gậy gộc cùng Đàm Dữu đi.
Bạch Khanh đi tới, cánh tay tự nhiên đặt lên vai Đàm Dữu, "Ngươi quá không phúc hậu rồi, chuyện đánh nhau thế này sao có thể không mang theo chúng ta chứ."
Đàm Dữu muốn biết không phải chuyện đánh nhau, mà là làm sao họ lại biết được tin tức.
Ngay cả nàng cũng vừa rồi mới biết chứng tỏ sự việc vẫn chưa truyền ra, nhưng ba người Tô Bạch Tô lại là người đầu tiên nghe được.
Tô Ngu cười gượng mở cây quạt, sờ sờ mũi, mắt nhìn sang chỗ khác. Bạch Khanh cũng thu cánh tay về cười ha hả nói: "Cái này..."
Đàm Dữu an tĩnh đưa ánh mắt dừng lại trên người Tô Uyển.
Tô Uyển: "..."
Tô Uyển nhìn trái nhìn phải nhưng ánh mắt Đàm Dữu không hề xê dịch, lúc này nàng ta mới rụt cổ cúi đầu.
Tô Uyển và Tô Ngu là đường tỷ muội, Tô Ngu lại là đích nữ trong nhà. Chẳng qua Tô gia là quan nhỏ địa vị thấp, Tô Ngu là đích nữ lại còn không bằng thứ nữ của những gia đình giàu có.
Ở kinh thành, nếu không có tiền để thông quan hệ thì chỉ có thể đi con đường khác cho nên Tô Ngu theo lời Tô mẫu dặn, cố gắng duy trì quan hệ tốt với "Đàm Dữu".
Chuyện này "Đàm Dữu" biết rõ.
Khi tâm trạng tốt, nàng ta sẽ kéo Tô Bạch Tô cùng nhau đối xử như tỷ muội tốt, khi tâm trạng không tốt cũng không thiếu những lời châm chọc và cười nhạo họ. Mặc dù "Đàm Dữu" không coi họ ra gì nhưng Tô Ngu và mấy người kia cũng không để bụng, vẫn không tim không phổi hi hi ha ha tìm nàng ta.
Trong ba người, nàng ta là người cười lớn nhất: "Cái thứ Ngô Gia Duyệt óc heo đó, ai dạy nàng ta thì kẻ đó tìm đường chết."
Bạch Khanh theo sau phụ họa: "Còn gì nữa, nàng ta thi bao nhiêu năm vẫn chỉ là một tú tài. Ngô gia có nàng ta coi như mồ mả tổ tiên đặt một quả pháo xịt chẳng ra tích sự gì."
"Ai? A Dữu đâu, sao nửa ngày cứ lề mề không ra làm gì vậy?" Tô Ngu gấp quạt cầm trong tay, vén vạt áo lên bậc thềm cười thầm nói: "Chẳng lẽ là mang hoa khôi về rồi, lúc này còn đang phong lưu khoái hoạt?"
Tô Ngu lén lút cười toe toét, rõ ràng muốn xem náo nhiệt nhưng miệng lại giả nhân giả nghĩa nói: "Này không hợp lý nha, nếu để lão thái thái và trưởng tỷ của ngươi biết được không phải sẽ lôi ngươi ra đánh sao."
Chỉ có Tô Uyển thành thật đứng dưới bậc thềm trong sân vỗ đùi kêu, "Mau ra đây mau ra đây."
Bỗng Tô Uyển chỉ tay ra cửa, "A Dữu ở bên ngoài kìa, các ngươi vào trong làm gì."
Tô Ngu đứng ở hành lang quay đầu lại vẻ mặt nghi hoặc, "Ở bên ngoài?"
Bạch Khanh đã xông vào trong phòng nghe vậy thất vọng lui về, "Sớm nói đi chứ, hại ta mừng hụt một hồi."
Nàng ta còn tưởng có hoa khôi chứ.
Đàm Dữu đứng ở cổng sân có chút tò mò, "Các ngươi làm sao mà biết được tin tức?"
Nhắc đến chuyện này, Tô Ngu lại phải cười nhạo Ngô Gia Duyệt một trận, "Đương nhiên là giúp ngươi lén lút hỏi thăm rồi, tôn nữ ba ba kia dám tranh hoa khôi với ngươi, chúng ta sao có thể khoanh tay đứng nhìn."
Bạch Khanh đi tới, cánh tay tự nhiên đặt lên vai Đàm Dữu, "Ngươi quá không phúc hậu rồi, chuyện đánh nhau thế này sao có thể không mang theo chúng ta chứ."
Đàm Dữu muốn biết không phải chuyện đánh nhau, mà là làm sao họ lại biết được tin tức.
Ngay cả nàng cũng vừa rồi mới biết chứng tỏ sự việc vẫn chưa truyền ra, nhưng ba người Tô Bạch Tô lại là người đầu tiên nghe được.
Tô Ngu cười gượng mở cây quạt, sờ sờ mũi, mắt nhìn sang chỗ khác. Bạch Khanh cũng thu cánh tay về cười ha hả nói: "Cái này..."
Đàm Dữu an tĩnh đưa ánh mắt dừng lại trên người Tô Uyển.
Tô Uyển: "..."
Tô Uyển nhìn trái nhìn phải nhưng ánh mắt Đàm Dữu không hề xê dịch, lúc này nàng ta mới rụt cổ cúi đầu.
Ở kinh thành, nếu không có tiền để thông quan hệ thì chỉ có thể đi con đường khác cho nên Tô Ngu theo lời Tô mẫu dặn, cố gắng duy trì quan hệ tốt với "Đàm Dữu".
Chuyện này "Đàm Dữu" biết rõ.
Khi tâm trạng tốt, nàng ta sẽ kéo Tô Bạch Tô cùng nhau đối xử như tỷ muội tốt, khi tâm trạng không tốt cũng không thiếu những lời châm chọc và cười nhạo họ. Mặc dù "Đàm Dữu" không coi họ ra gì nhưng Tô Ngu và mấy người kia cũng không để bụng, vẫn không tim không phổi hi hi ha ha tìm nàng ta.
12
0
2 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
