TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 29
Chương 29

Hoa Thanh vừa lúc bưng đĩa trà lại đây tiếp đón mấy người, "Đến đây đến đây, ta pha trà xuân." Nàng ta cũng không biết loại trà mình pha tên là gì nhưng nghe nói là trà vừa hái vào mùa xuân, thơm lắm.

Mấy người vào nhà ngồi xuống cầm chén trà nhìn Đàm Dữu, "Không tức giận sao?"

Đàm Dữu thổi mạnh vào mép chén trà, "Không tức giận."

Giọng nói của nàng bình tĩnh, mặt mày giãn ra, đúng là không giống như đang tức giận.

Ba người Tô Bạch Tô đồng thời nhẹ nhàng thở ra. Tô Ngu lại khoe khoang: "Đáng tiếc cũng không hỏi rõ ràng Trưởng hoàng tử mời ai dạy Ngô Gia Duyệt."

Đàm Dữu ngước mắt, "Mời ta."

Tô Ngu miệng còn nói: "Chuyện ngu ngốc thế này ai mà chịu làm."

Nàng ta cúi đầu uống trà, nhấp hai cái, quay đầu nhìn Đàm Dữu, "Ngươi nói cái gì?"

Đàm Dữu nói: "Trưởng hoàng tử mời ta đi dạy Ngô Gia Duyệt."

"..."

Trong phòng im lặng ba giây, Tô Ngu gật đầu mở miệng: "Mời ngươi à."

Bình tĩnh trong nháy mắt như vậy, Tô Ngu vẫn không kiểm soát được mà nhảy dựng lên, nước trà đổ vào vạt áo và mu bàn tay nàng ta, nàng ta cứ thế phủi tay, "Mẹ kiếp! Mời ngươi à! Ta... ta không hỏi rõ làm sao lại mời ngươi, không trách Ngô đại nhân tức đến ngất xỉu, sớm biết thế ta tiêu tiền làm gì. Ta đúng là kẻ ngu!"

Đàm Dữu điềm nhiên dùng nắp chén che chén trà lại tránh cho Tô Ngu quá kích động phun nước bọt vào.

Tô Ngu như xác nhận lại nhìn về phía Đàm Dữu, "Thật là ngươi à?"

Đàm Dữu gật đầu, "Thật là ta, trong cung còn đến sớm hơn các ngươi một bước để truyền lời."

Tô Ngu mặt xám như tro tàn ngồi xuống, tay đặt lên mép bàn. Nàng ta đã mắng Đàm Dữu mấy câu rồi nhỉ?

Tô Ngu trừng mắt nhìn Tô Uyển và Bạch Khanh, tay chỉ vào khuôn mặt kinh ngạc tương tự của cả hai.

Lúc nàng ta vừa mở miệng thì Bạch Khanh đã ăn ý hơn nàng ta, hai người gần như đồng thời lên tiếng: "Ngươi là cái đồ ngu ngốc!"

Tô Uyển: "..."

Tô Uyển lén nhấp một ngụm trà không dám hé răng.

Đàm Dữu rất có hứng thú tựa lưng vào ghế xem họ nói chuyện.

Tô Ngu lấy khăn lau nước trà trên mu bàn tay và vạt áo, "Trưởng hoàng tử sao lại để ngươi dạy Ngô Gia Duyệt chứ?"

Đàm Dữu thản nhiên bày tỏ: "Có thể là vì ta là tiến sĩ nhị giáp xuất thân hàn lâm."

Tô Ngu bừng tỉnh gật đầu.

Ồ đúng rồi, họ suýt nữa quên Đàm Dữu là một hàn lâm chính thức.

"Quả nhiên phế vật chỉ có ta... các ngươi." Tô Ngu chỉ vào Bạch Khanh và Tô Uyển, "Ngươi nhìn xem A Dữu đều là hàn lâm, các ngươi là cái gì?"

Đàm Dữu đặt chén trà xuống nhìn về phía ba người, "Không sao, tháng 9 mới là kỳ thi mùa thu, vẫn còn kịp."

Bạch Khanh không nhịn được cười nhạo, "Cái thứ bùn lầy Ngô Gia Duyệt đó, cho nàng ta ba năm nữa cũng không thi đậu đâu."

"Ta không chỉ nói nàng ta," Đàm Dữu khẽ cười: "Ta còn nói các ngươi đều còn kịp."

Ba người Tô Bạch Tô mặt mày ngơ ngác.

Đàm Dữu hỏi: "Muốn làm hàn lâm không?"

Ba người gật đầu, Bạch Khanh lại gãi cổ cười, có chút ngượng ngùng, "Ai mà chẳng muốn chứ."

Đáng tiếc họ không có tư chất đó.

Nghĩ lại, nếu làm hàn lâm, đó sẽ là cảnh tượng huy hoàng đến mức nào, đến lúc đó gia phả đều phải sửa lại, đặt tên nàng ta lên trang đầu!

Đàm Dữu lại hỏi, "Vậy các ngươi có sẵn lòng nỗ lực không?"

Tô Ngu cảm thấy không ổn, chưa đợi nàng ta kịp suy nghĩ lại thì Đàm Dữu đã nói: “Chờ các ngươi công thành danh toại, cưỡi ngựa dạo phố, danh tiếng vang xa khắp kinh thành chính là phong cảnh vinh hiển biết bao. Khi ấy không chỉ rạng rỡ tổ tông mà còn thực hiện được chí hướng của bản thân.”

Giọng nàng không nhanh không chậm, rõ ràng bốn người đang ngồi nói chuyện phiếm nhưng khi nghe lại khiến ba người Tô Bạch Tô có cảm giác muốn đứng lên cúi đầu lắng nghe.

11

0

2 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.