0 chữ
Chương 23
Chương 23
Vẫn là lần đầu tiên Đằng Hoàng nghe Đàm Dữu nói tiếng người. Nàng ta kinh ngạc đến trợn tròn mắt, chất phác gật đầu, "Được, tốt, không thành vấn đề."
Nhị tiểu thư biết nói tiếng người sao?!
Không âm dương quái khí cũng không ngấm ngầm hại người, lại còn khách sáo ôn hòa nói chuyện với nàng ta.
Đằng Hoàng đưa tay véo cánh tay mình, đây không phải nằm mơ đấy chứ?
Bên cạnh, Đàm Dữu buông Hoa Thanh ra ý bảo nàng ta cùng mình vào nhà.
Hoa Thanh cũng mơ hồ nghi hoặc, chuyện gì thế này?
"Chủ tử, ngài sao lại đồng ý vậy, ngài không sợ nàng ta lúc ăn cơm lại bày ra cái thái độ đó sao?" Hoa Thanh không biết nên dùng từ ngữ nào để hình dung cái thái độ đó. Dù sao thì cũng là cảm giác nhìn kỹ sẽ thấy khác biệt với họ như thể Đàm Chanh trời sinh ưu việt, chỉ cần ngồi xuống đó là có thể khiến người khác bị lấn át.
Mỗi khi chủ tử nhà mình cùng lão thái thái và đại tiểu thư ăn cơm cùng bàn là có thể cảm nhận rõ ràng lão thái thái và đại tiểu thư có cùng một loại khí chất, chủ tử nhà mình thì kém xa.
Đàm Dữu cởi bỏ chiếc áo ngoài hơi dính mồ hôi trên người nói với Hoa Thanh: "Chỉ là người một nhà cùng nhau ăn cơm mà thôi."
Người một nhà?
Hoa Thanh đứng tại chỗ ngây ngốc nhìn Đàm Dữu tưởng mình nghe lầm.
Đây là lời nói từ miệng chủ tử nhà mình sao?
Hoa Thanh trong lòng có một cảm giác kỳ lạ như có điều gì đó đã thay đổi.
Vốn nàng ta đang vui sướиɠ như chú cún nhỏ lúc này lại cụp đầu, cái đuôi rũ xuống đất, không rên một tiếng mà đi theo sau Đàm Dữu.
Trên đường đến Bạch viện, Đằng Hoàng đi phía trước dẫn đường không ngừng quay đầu lại nhìn Đàm Dữu. Rõ ràng vẫn là khuôn mặt đó nhưng hôm nay nhìn lại đặc biệt rạng rỡ và xinh đẹp, không giống ngày thường vừa nhìn đã thấy phiền.
"Cẩn thận." Đàm Dữu mở miệng đồng thời đưa tay nắm lấy cánh tay Đằng Hoàng.
Đằng Hoàng chỉ lo nhìn người mà không nhìn đường, suýt nữa làm đổ chậu hoa ven đường. Nàng ta đứng vững, sau đó khẽ vuốt ngực cung kính hành lễ với Đàm Dữu: "Tạ nhị tiểu thư."
Nói thật lòng thật dạ.
Đàm Dữu thu tay về, khom lưng đặt lại chậu hoa bị Đằng Hoàng làm lệch rồi phủi phủi tay nói với nàng ta: "Đi đường phải nhìn đường, bằng không dễ xảy ra chuyện."
Đằng Hoàng khiêm tốn lắng nghe rồi gật đầu.
Trong chính sảnh, Đàm Chanh đã đợi ở đó. Một tay nàng để sau lưng đứng ở cửa nhìn vào trong viện. Đàm Chanh tuy còn trẻ nhưng đã chín chắn, gương mặt luôn toát lên vẻ thản nhiên như mây trôi gió thoảng. Chỉ có tiểu thị đứng sau lưng chờ chia thức ăn mới có thể thấy bàn tay Đàm Chanh để sau lưng đang nắm chặt vì lo lắng và bất an.
Đàm Chanh vừa sợ Đàm Dữu không tới, lại sợ Đàm Dữu tới rồi sẽ nói những lời khó nghe.
Đêm qua câu "A tỷ" kia đã nhen nhóm một tia hy vọng trong lòng Đàm Chanh về việc hàn gắn mối quan hệ tỷ muội. Đàm Dữu say rượu gọi nàng là "A tỷ", điều đó chứng tỏ trong lòng nàng vẫn có trưởng tỷ là mình.
Tuy Đàm Chanh và muội muội này không cùng phụ thân cũng không lớn lên cùng nhau từ nhỏ, nhưng đối với Đàm Chanh mà nói, Đàm Dữu cũng là một thành viên của Đàm gia, là tiểu muội cần nàng bảo vệ. Chỉ tiếc là đối phương lại có thành kiến sâu sắc với nàng.
Hiện giờ thấy Đàm Dữu và Đằng Hoàng cùng nhau đến, môi mỏng của Đàm Chanh khẽ mím, lưng nàng càng thẳng tắp hơn.
Hoa Thanh từ xa liếc mắt một cái, trong lòng cười nhạo thầm nghĩ: "làm bộ làm tịch ra oai cho ai xem vậy".
Nhị tiểu thư biết nói tiếng người sao?!
Không âm dương quái khí cũng không ngấm ngầm hại người, lại còn khách sáo ôn hòa nói chuyện với nàng ta.
Đằng Hoàng đưa tay véo cánh tay mình, đây không phải nằm mơ đấy chứ?
Bên cạnh, Đàm Dữu buông Hoa Thanh ra ý bảo nàng ta cùng mình vào nhà.
Hoa Thanh cũng mơ hồ nghi hoặc, chuyện gì thế này?
"Chủ tử, ngài sao lại đồng ý vậy, ngài không sợ nàng ta lúc ăn cơm lại bày ra cái thái độ đó sao?" Hoa Thanh không biết nên dùng từ ngữ nào để hình dung cái thái độ đó. Dù sao thì cũng là cảm giác nhìn kỹ sẽ thấy khác biệt với họ như thể Đàm Chanh trời sinh ưu việt, chỉ cần ngồi xuống đó là có thể khiến người khác bị lấn át.
Đàm Dữu cởi bỏ chiếc áo ngoài hơi dính mồ hôi trên người nói với Hoa Thanh: "Chỉ là người một nhà cùng nhau ăn cơm mà thôi."
Người một nhà?
Hoa Thanh đứng tại chỗ ngây ngốc nhìn Đàm Dữu tưởng mình nghe lầm.
Đây là lời nói từ miệng chủ tử nhà mình sao?
Hoa Thanh trong lòng có một cảm giác kỳ lạ như có điều gì đó đã thay đổi.
Vốn nàng ta đang vui sướиɠ như chú cún nhỏ lúc này lại cụp đầu, cái đuôi rũ xuống đất, không rên một tiếng mà đi theo sau Đàm Dữu.
Trên đường đến Bạch viện, Đằng Hoàng đi phía trước dẫn đường không ngừng quay đầu lại nhìn Đàm Dữu. Rõ ràng vẫn là khuôn mặt đó nhưng hôm nay nhìn lại đặc biệt rạng rỡ và xinh đẹp, không giống ngày thường vừa nhìn đã thấy phiền.
Đằng Hoàng chỉ lo nhìn người mà không nhìn đường, suýt nữa làm đổ chậu hoa ven đường. Nàng ta đứng vững, sau đó khẽ vuốt ngực cung kính hành lễ với Đàm Dữu: "Tạ nhị tiểu thư."
Nói thật lòng thật dạ.
Đàm Dữu thu tay về, khom lưng đặt lại chậu hoa bị Đằng Hoàng làm lệch rồi phủi phủi tay nói với nàng ta: "Đi đường phải nhìn đường, bằng không dễ xảy ra chuyện."
Đằng Hoàng khiêm tốn lắng nghe rồi gật đầu.
Trong chính sảnh, Đàm Chanh đã đợi ở đó. Một tay nàng để sau lưng đứng ở cửa nhìn vào trong viện. Đàm Chanh tuy còn trẻ nhưng đã chín chắn, gương mặt luôn toát lên vẻ thản nhiên như mây trôi gió thoảng. Chỉ có tiểu thị đứng sau lưng chờ chia thức ăn mới có thể thấy bàn tay Đàm Chanh để sau lưng đang nắm chặt vì lo lắng và bất an.
Đêm qua câu "A tỷ" kia đã nhen nhóm một tia hy vọng trong lòng Đàm Chanh về việc hàn gắn mối quan hệ tỷ muội. Đàm Dữu say rượu gọi nàng là "A tỷ", điều đó chứng tỏ trong lòng nàng vẫn có trưởng tỷ là mình.
Tuy Đàm Chanh và muội muội này không cùng phụ thân cũng không lớn lên cùng nhau từ nhỏ, nhưng đối với Đàm Chanh mà nói, Đàm Dữu cũng là một thành viên của Đàm gia, là tiểu muội cần nàng bảo vệ. Chỉ tiếc là đối phương lại có thành kiến sâu sắc với nàng.
Hiện giờ thấy Đàm Dữu và Đằng Hoàng cùng nhau đến, môi mỏng của Đàm Chanh khẽ mím, lưng nàng càng thẳng tắp hơn.
Hoa Thanh từ xa liếc mắt một cái, trong lòng cười nhạo thầm nghĩ: "làm bộ làm tịch ra oai cho ai xem vậy".
9
0
2 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
