0 chữ
Chương 22
Chương 22
Hoa Thanh lén lút cười, ghé sát vào Đàm Dữu: "Chủ tử tỉnh rượu rồi sao?"
Tâm trạng Đàm Dữu đã bình tĩnh trở lại, nàng nghiêng mắt nhìn Hoa Thanh với vẻ hơi bất đắc dĩ. Hoa Thanh gãi ót cười ngây ngô, nàng ta cảm thấy Đàm Dữu hôm nay chắc tâm trạng không tệ, còn không mắng nàng ta.
Hoa Thanh trở nên hoạt bát, chuẩn bị đi phòng bếp sắp xếp bữa sáng. Nàng ta còn chưa bước ra khỏi cửa sân đã thấy nha đầu hầu cận của Đàm Chanh là Đằng Hoàng đang đi tới.
Hoa Thanh lập tức không đi phòng bếp nữa mà chạy nhanh trở lại phía sau Đàm Dữu, lưng thẳng tắp, tay áo xắn lên, vẻ mặt hung dữ nhìn về phía Đằng Hoàng đối diện.
Đàm Dữu mơ hồ rũ mắt quét qua tay áo của Hoa Thanh đang xắn lên như muốn xuống sông bắt cá, nàng đưa tay kéo xuống cho nàng ta, "Quần áo phải đoan chính."
Hoa Thanh "Ồ" một tiếng, sau đó mắt lại trừng về phía Đằng Hoàng: "Ngươi tới làm gì?"
Người này là người bên cạnh Đàm Chanh, lẽ nào đại tiểu thư muốn hưng sư vấn tội chủ tử nhà mình vì chuyện đánh nhau hôm qua?
Đằng Hoàng thực ra cũng đang băn khoăn, chủ tử nhà mình hôm nay tốt đẹp thế nào, đột nhiên lên cơn nhớ ra chuyện mời Đàm Dữu đến viện ăn cơm? Sân của hai tỷ muội gần như liền kề, chỉ cách vài bước chân nhưng mấy năm gần đây rất ít khi qua lại.
Ban đầu Đàm Chanh cũng đến Mặc viện vài lần, một là sợ Đàm Dữu vừa đến kinh thành chưa quen, hai là muốn xem trong Mặc viện còn thiếu thốn thứ gì không. Nhưng mỗi lần nàng đến đều bị người ta âm dương quái khí châm chọc một trận, không được hoan nghênh cho lắm. Lâu dần, Đàm Chanh cũng không tự mình đến nữa, chỉ thỉnh thoảng hỏi thăm tình hình Đàm Dữu qua những hạ nhân hầu hạ trong Mặc viện.
Hôm nay vẫn là lần đầu tiên phá lệ Đàm Chanh mời Đàm Dữu đến ăn sáng, lại còn canh đúng thời gian trước khi Đàm Dữu ăn cơm để sai người đến mời.
Đằng Hoàng hít sâu một hơi nói với Đàm Dữu, giọng điệu bình tĩnh không gợn sóng như đang tự thuật: "Nhị tiểu thư, chủ tử mời ngài qua dùng bữa sáng."
Đằng Hoàng nói xong liền nín thở chờ Đàm Dữu lên tiếng châm chọc, sau đó lại ủ rũ trở về bẩm báo.
Nàng ta trong lòng không ngừng mắng thầm, chủ tử nhà mình thật đúng là, tại sao lại mời vị ở Mặc viện này ăn sáng, rõ ràng là lấy mặt nóng dán mông lạnh, nhiều năm như vậy cũng có chết đói nàng đâu.
Đằng Hoàng vừa nói xong Đàm Dữu còn chưa lên tiếng, Hoa Thanh đã chống nạnh lên tiếng trước: "Ối, đại tiểu thư lòng tốt thế à, cố ý chờ chủ tử chúng ta ăn cơm? Nhưng chúng ta sợ bữa cơm quý giá của ngài ăn vào sẽ cộm răng đấy."
"Ngươi!" Đằng Hoàng trừng Hoa Thanh, Hoa Thanh cũng trừng lại. Nếu so quyền cước, Đằng Hoàng không phải đối thủ của Hoa Thanh sử dụng các chiêu thức hoang dã cho nên nàng ta chỉ có thể mím chặt môi, không phục mà thu hồi ánh mắt.
Hoa Thanh như người vừa thắng trận, đắc ý dùng ngón cái xoa mũi, tay thuận thế chỉ ra cửa sân, động tác liền mạch lưu loát, "Cút."
Ngày thường, nếu "Đàm Dữu" không có tâm trạng, loại việc này đều do Hoa Thanh làm. Nhưng hôm nay thì khác.
Đàm Dữu giơ tay nắm lấy bàn tay sắp vươn ra của Hoa Thanh ngăn từ "Cút" ở trong cổ họng nàng ta, sau đó ngước mắt nhìn về phía Đằng Hoàng, ánh mắt bình tĩnh, giọng nói ôn hòa: "Được, ta thay đồ rồi đi ngay, ngươi chờ ta một lát."
Tâm trạng Đàm Dữu đã bình tĩnh trở lại, nàng nghiêng mắt nhìn Hoa Thanh với vẻ hơi bất đắc dĩ. Hoa Thanh gãi ót cười ngây ngô, nàng ta cảm thấy Đàm Dữu hôm nay chắc tâm trạng không tệ, còn không mắng nàng ta.
Hoa Thanh trở nên hoạt bát, chuẩn bị đi phòng bếp sắp xếp bữa sáng. Nàng ta còn chưa bước ra khỏi cửa sân đã thấy nha đầu hầu cận của Đàm Chanh là Đằng Hoàng đang đi tới.
Hoa Thanh lập tức không đi phòng bếp nữa mà chạy nhanh trở lại phía sau Đàm Dữu, lưng thẳng tắp, tay áo xắn lên, vẻ mặt hung dữ nhìn về phía Đằng Hoàng đối diện.
Đàm Dữu mơ hồ rũ mắt quét qua tay áo của Hoa Thanh đang xắn lên như muốn xuống sông bắt cá, nàng đưa tay kéo xuống cho nàng ta, "Quần áo phải đoan chính."
Hoa Thanh "Ồ" một tiếng, sau đó mắt lại trừng về phía Đằng Hoàng: "Ngươi tới làm gì?"
Đằng Hoàng thực ra cũng đang băn khoăn, chủ tử nhà mình hôm nay tốt đẹp thế nào, đột nhiên lên cơn nhớ ra chuyện mời Đàm Dữu đến viện ăn cơm? Sân của hai tỷ muội gần như liền kề, chỉ cách vài bước chân nhưng mấy năm gần đây rất ít khi qua lại.
Ban đầu Đàm Chanh cũng đến Mặc viện vài lần, một là sợ Đàm Dữu vừa đến kinh thành chưa quen, hai là muốn xem trong Mặc viện còn thiếu thốn thứ gì không. Nhưng mỗi lần nàng đến đều bị người ta âm dương quái khí châm chọc một trận, không được hoan nghênh cho lắm. Lâu dần, Đàm Chanh cũng không tự mình đến nữa, chỉ thỉnh thoảng hỏi thăm tình hình Đàm Dữu qua những hạ nhân hầu hạ trong Mặc viện.
Đằng Hoàng hít sâu một hơi nói với Đàm Dữu, giọng điệu bình tĩnh không gợn sóng như đang tự thuật: "Nhị tiểu thư, chủ tử mời ngài qua dùng bữa sáng."
Đằng Hoàng nói xong liền nín thở chờ Đàm Dữu lên tiếng châm chọc, sau đó lại ủ rũ trở về bẩm báo.
Nàng ta trong lòng không ngừng mắng thầm, chủ tử nhà mình thật đúng là, tại sao lại mời vị ở Mặc viện này ăn sáng, rõ ràng là lấy mặt nóng dán mông lạnh, nhiều năm như vậy cũng có chết đói nàng đâu.
Đằng Hoàng vừa nói xong Đàm Dữu còn chưa lên tiếng, Hoa Thanh đã chống nạnh lên tiếng trước: "Ối, đại tiểu thư lòng tốt thế à, cố ý chờ chủ tử chúng ta ăn cơm? Nhưng chúng ta sợ bữa cơm quý giá của ngài ăn vào sẽ cộm răng đấy."
Hoa Thanh như người vừa thắng trận, đắc ý dùng ngón cái xoa mũi, tay thuận thế chỉ ra cửa sân, động tác liền mạch lưu loát, "Cút."
Ngày thường, nếu "Đàm Dữu" không có tâm trạng, loại việc này đều do Hoa Thanh làm. Nhưng hôm nay thì khác.
Đàm Dữu giơ tay nắm lấy bàn tay sắp vươn ra của Hoa Thanh ngăn từ "Cút" ở trong cổ họng nàng ta, sau đó ngước mắt nhìn về phía Đằng Hoàng, ánh mắt bình tĩnh, giọng nói ôn hòa: "Được, ta thay đồ rồi đi ngay, ngươi chờ ta một lát."
7
0
2 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
