0 chữ
Chương 13
Chương 13
Thấy Đàm Dữu định bước lên, Hoa Thanh trợn tròn mắt, theo bản năng vươn tay ôm lấy cánh tay nàng kéo lại: "Ngài, ngài nghĩ lại xem?"
Nàng ta ấp úng không dám nói thật, chỉ điên cuồng đưa mắt ra hiệu cho Đàm Dữu, "Nơi này cách phủ chúng ta cũng không xa, đi bộ một lát là đến đúng không? Chủ tử, chúng ta đừng làm phiền người ta."
Hoa Thanh mồ hôi lạnh toát cả lưng, nàng ta cảm thấy chủ tử nhà mình nhất định là chưa tỉnh rượu. Bằng không sao Đàm Dữu lại dám lên xe của Trưởng Hoàng tử chứ! Đó chính là xe của Trưởng hoàng tử Tư Mục! Khi lên xe còn lành lặn nhưng khi xuống xe nói không chừng sẽ thiếu đi cái gì đó.
Khác với các Trưởng hoàng tử đời trước, Tư Mục không chỉ quý vì thân phận Trưởng hoàng tử và đệ đệ ruột của Hoàng thượng. Hắn còn nắm giữ thực quyền trong triều đình.
Hỏi có triều đại nào mà nam nhân có thể cầm quyền? Chỉ có triều đại này, Tư Mục có được quyền lực liền trở thành một ngoại lệ.
Khi Tiên hoàng qua đời đã bất chấp mọi ý kiến phản đối, cứng rắn để Trưởng hoàng tử tham gia nhϊếp chính. Có thể nói Trưởng Hoàng tử Tư Mục và Hoàng thượng Tư Vân mỗi người nắm một nửa ngai vàng của Đại Tư.
Tuy nhiên so với Hoàng thượng Tư Vân hiền lành và quan tâm triều thần, Tư Mục lại tàn nhẫn và độc ác hơn nhiều. Hắn trời sinh đa nghi và nhạy cảm, luôn theo nguyên tắc "không phải tộc ta thì phải diệt". Hai năm trước, có lẽ vì tuổi còn nhỏ, cánh chim chưa trưởng thành đầy đặn, hành sự của hắn còn khá ôn hòa. Mấy năm gần đây không hiểu vì sao thủ đoạn của hắn lại trở nên tàn nhẫn rõ rệt.
Trong kinh thành đáng sợ nhất không phải lòng người hay ác quỷ mà là Tư Mục. Chỉ cần nhắc đến hai chữ này có thể dọa khóc không ít con cái quan viên.
Hoa Thanh theo Đàm Dữu đến kinh thành đã nhiều năm, dù chưa từng gặp Trưởng hoàng tử nhưng ít nhiều cũng đã nghe nói về hắn. Tin đồn cho rằng người này âm tình bất định, thường nói những lời nhu mì nhất nhưng lại làm những việc độc ác nhất. Nỗi sợ hãi của mọi người đối với hắn không chỉ đến từ quyền lực mà còn vì tính tình hay thay đổi và thủ đoạn tàn nhẫn của hắn.
Hoa Thanh gần như đã đoán được lý do vì sao Ngô đại nhân lại muốn vác kiệu mà chạy bán sống bán chết. Nếu là nàng ta thì nàng ta cũng sẽ chạy.
Chạy không ngừng nghỉ, không quay đầu lại và không chút do dự!
Nhưng những điều đó Đàm Dữu lại không biết.
Đàm Dữu còn cẩn thận hồi tưởng lại một chút, trong số tám phu lang của nữ chính An Tòng Phượng trong truyện hình như không có nhân vật Trưởng hoàng tử này.
Có lẽ đây chỉ là một vai phụ không mấy nổi tiếng.
Đàm Dữu đặt tay lên mu bàn tay Hoa Thanh vỗ vỗ, "Người ta có ý tốt muốn mời, chúng ta nên nhận lấy thiện ý này."
Đàm Dữu chắp tay về phía xe ngựa, "Đa tạ điện hạ."
Hoa Thanh, "..."
Hoa Thanh đưa tay lau mặt, cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc. Nàng ta đang liều mạng đồng hành cùng chủ tử.
Chỉ là khác với suy nghĩ của Hoa Thanh, nàng ta tưởng Đàm Dữu sẽ mở cửa xe bước vào ngồi đối mặt với Trưởng Hoàng tử.
Kết quả Đàm Dữu lại dùng tay chống vào thành xe mượn lực, mũi chân chạm đất nhẹ nhàng nhảy lên ngồi trên thanh gỗ phía trước xe ngựa.
Nàng dựa lưng vào thùng xe chiếm một khoảng nhỏ, không hề ảnh hưởng đến người đánh xe. Không chỉ Hoa Thanh sửng sốt, Tư Mục trong xe cũng hơi giật mình.
Đàm Dữu nhẹ giọng giải thích: "Đa tạ điện hạ tiện đường đưa một đoạn, chỉ là đã là giờ Tuất nên ta không tiện vào ngồi trong xe."
Nàng ta ấp úng không dám nói thật, chỉ điên cuồng đưa mắt ra hiệu cho Đàm Dữu, "Nơi này cách phủ chúng ta cũng không xa, đi bộ một lát là đến đúng không? Chủ tử, chúng ta đừng làm phiền người ta."
Hoa Thanh mồ hôi lạnh toát cả lưng, nàng ta cảm thấy chủ tử nhà mình nhất định là chưa tỉnh rượu. Bằng không sao Đàm Dữu lại dám lên xe của Trưởng Hoàng tử chứ! Đó chính là xe của Trưởng hoàng tử Tư Mục! Khi lên xe còn lành lặn nhưng khi xuống xe nói không chừng sẽ thiếu đi cái gì đó.
Khác với các Trưởng hoàng tử đời trước, Tư Mục không chỉ quý vì thân phận Trưởng hoàng tử và đệ đệ ruột của Hoàng thượng. Hắn còn nắm giữ thực quyền trong triều đình.
Khi Tiên hoàng qua đời đã bất chấp mọi ý kiến phản đối, cứng rắn để Trưởng hoàng tử tham gia nhϊếp chính. Có thể nói Trưởng Hoàng tử Tư Mục và Hoàng thượng Tư Vân mỗi người nắm một nửa ngai vàng của Đại Tư.
Tuy nhiên so với Hoàng thượng Tư Vân hiền lành và quan tâm triều thần, Tư Mục lại tàn nhẫn và độc ác hơn nhiều. Hắn trời sinh đa nghi và nhạy cảm, luôn theo nguyên tắc "không phải tộc ta thì phải diệt". Hai năm trước, có lẽ vì tuổi còn nhỏ, cánh chim chưa trưởng thành đầy đặn, hành sự của hắn còn khá ôn hòa. Mấy năm gần đây không hiểu vì sao thủ đoạn của hắn lại trở nên tàn nhẫn rõ rệt.
Trong kinh thành đáng sợ nhất không phải lòng người hay ác quỷ mà là Tư Mục. Chỉ cần nhắc đến hai chữ này có thể dọa khóc không ít con cái quan viên.
Hoa Thanh gần như đã đoán được lý do vì sao Ngô đại nhân lại muốn vác kiệu mà chạy bán sống bán chết. Nếu là nàng ta thì nàng ta cũng sẽ chạy.
Chạy không ngừng nghỉ, không quay đầu lại và không chút do dự!
Nhưng những điều đó Đàm Dữu lại không biết.
Đàm Dữu còn cẩn thận hồi tưởng lại một chút, trong số tám phu lang của nữ chính An Tòng Phượng trong truyện hình như không có nhân vật Trưởng hoàng tử này.
Đàm Dữu đặt tay lên mu bàn tay Hoa Thanh vỗ vỗ, "Người ta có ý tốt muốn mời, chúng ta nên nhận lấy thiện ý này."
Đàm Dữu chắp tay về phía xe ngựa, "Đa tạ điện hạ."
Hoa Thanh, "..."
Hoa Thanh đưa tay lau mặt, cảm thấy sống không còn gì luyến tiếc. Nàng ta đang liều mạng đồng hành cùng chủ tử.
Chỉ là khác với suy nghĩ của Hoa Thanh, nàng ta tưởng Đàm Dữu sẽ mở cửa xe bước vào ngồi đối mặt với Trưởng Hoàng tử.
Kết quả Đàm Dữu lại dùng tay chống vào thành xe mượn lực, mũi chân chạm đất nhẹ nhàng nhảy lên ngồi trên thanh gỗ phía trước xe ngựa.
Nàng dựa lưng vào thùng xe chiếm một khoảng nhỏ, không hề ảnh hưởng đến người đánh xe. Không chỉ Hoa Thanh sửng sốt, Tư Mục trong xe cũng hơi giật mình.
Đàm Dữu nhẹ giọng giải thích: "Đa tạ điện hạ tiện đường đưa một đoạn, chỉ là đã là giờ Tuất nên ta không tiện vào ngồi trong xe."
11
0
2 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
