TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 14
Chương 14

Vừa rồi tiếng mõ hiệu đã vang lên ba tiếng từ xa, Đàm Dữu điều chỉnh lại thời gian, ước chừng đã là 9 giờ tối.

Nàng thì không sao nhưng ở thế giới nữ tôn thì không nên làm ảnh hưởng đến danh dự của nam tử, khiến thanh danh tốt đẹp của người ta bị những lời đồn không hay. Hiện tại nàng ngồi ở phía trước xe vừa tiết kiệm sức chân lại vừa tránh được hiềm nghi, một công đôi việc.

Hoa Thanh bắt chước Đàm Dữu ngồi ở bên kia xe, khoanh hai chân nghĩ: "Nếu thật sự so sánh ai ở kinh thành có thanh danh tệ hơn, chủ tử nhà mình chắc chắn kém xa Trưởng hoàng tử."

Hoa Thanh lại cảm thấy chủ tử nhà mình thật thông minh, dùng cái cớ này để không vào trong xe, vừa không từ chối Trưởng hoàng tử để hắn ghi hận lại không cần đối mặt với Trưởng hoàng tử. Ngồi ở đây không sợ nói sai lời đồng thời còn tránh hiềm nghi, không hề ảnh hưởng đến chút thanh danh còn lại của chủ tử khi tương lai muốn cưới phu lang.

Đúng vậy, không sai, Hoa Thanh cảm thấy ngồi chung một chuyến xe với Trưởng hoàng tử sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của Đàm Dữu.

Mà bên trong xe, Tư Mục nhìn cánh cửa xe đóng chặt trước mặt như muốn xuyên qua cánh cửa đó để nhìn thấu người bên ngoài.

Hắn rất có hứng thú nghiêng người tựa vào chiếc gối mềm bên cạnh, một tay chống cằm nói, "Vẫn là Đàm hàn lâm suy nghĩ chu đáo, ta thậm chí còn chưa nghĩ tới điều đó."

Hoa Thanh thầm nghĩ, "Đúng vậy, ngài làm sao nghĩ được mấy chuyện nhỏ nhặt này, ngài chỉ nghĩ đến âm mưu và tính toán thôi."

Đàm Dữu sửa sang lại vạt áo, giọng điệu thoải mái, "Đó là vì ngài lòng dạ thẳng thắn, hành xử chính trực, tự nhiên không thể nghĩ đến những điều này."

Quân tử lòng bình thản nên khi hành sự chẳng cần lo nghĩ.

Đàm Dữu cảm thấy Trưởng hoàng tử nửa đêm đi ngang qua vẫn sẵn lòng đưa họ một đoạn đường, nhất là hắn cũng chẳng hề dị nghị với thanh danh của nàng, quả thực có thể xem là một bậc quân tử.

Hoa Thanh: "..."

Hoa Thanh kinh ngạc nhìn về phía Đàm Dữu, miệng há hốc đến mức có thể nhét vừa một quả trứng gà luộc. "Lòng dạ thẳng thắn" "Hành xử chính trực" – tám chữ này có chữ nào dính dáng đến Trưởng hoàng tử chứ?

Hoa Thanh trong lòng vỗ tay, lợi hại quá chủ tử.

Với nhân vật như Trưởng hoàng tử mà cũng có thể tâng bốc một cách tươi mát thoát tục đến vậy. Đây còn là chủ tử của nàng, người từng lăn lộn ở chốn lầu xanh, dẫm đạp cả đám hàn lâm ư?

Quả nhiên nàng là một người tục tĩu từ trong núi ra không hiểu chuyện triều đình.

Hóa ra chủ tử ngày thường không nói chuyện đàng hoàng với lão thái thái là vì lão thái thái chưa đủ quyền lực sao.

Tư Mục nghe cũng ngẩn ra, hắn chớp mắt, vậy mà không hề nghe ra nửa phần ca ngợi hay nịnh bợ nào từ giọng nói của Đàm Dữu như thể đó là những lời nói thật từ tận đáy lòng.

Chính vì không nghe ra điều gì khác mới cảm thấy đáng sợ. Nếu có người có thể "mặt ngoài một đằng, trong lòng một nẻo" đến mức này thì tâm cơ thật sự là sâu không lường được.

Tư Mục dùng lòng bàn tay chống cằm, ngón trỏ nhẹ nhàng gõ gõ mặt, cũng không tiếp tục nói chuyện mà chỉ rũ mắt suy nghĩ. Hắn không mở miệng, Đàm Dữu cũng không phải người chủ động nhiệt tình nói chuyện tiếp, nàng an tĩnh ngẩng đầu ngắm trăng.

10

0

2 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.