0 chữ
Chương 12
Chương 12
Giữa đêm có sự thoải mái của cuối xuân và làn gió đêm se mát của đầu hạ.
Đàm Dữu đứng cạnh xe ngựa ngước mắt nhìn lên, đuôi tóc mai cọ nhẹ qua mặt. Gió thổi tung những sợi tóc lòa xòa bên tai Đàm Dữu đồng thời vén lên tấm màn xe màu vàng sáng. Đàm Dữu vô tình nhìn lén cảnh tượng trong xe ngựa. Khi tiểu thị kia giơ tay vén màn, khéo léo có gió đêm thổi qua làm tấm màn lụa mỏng manh bay lên, để lộ thân ảnh và dung mạo của người bên trong.
Thoáng nhìn trong chớp mắt nhưng lại vô cùng kinh diễm.
Chủ nhân bên trong xe là một tiểu công tử ước chừng mười sáu, mười bảy tuổi, mặc thường phục mùa hạ màu trắng ngà. Mái tóc dài đen nhánh được buộc tùy ý bằng sợi dây buộc tóc màu xanh lam búi gọn phía sau đầu, phần còn lại buông xõa che đi bờ vai gầy gò mỏng manh. Khi gió vén màn xe, trong tay hắn vừa vặn cầm một tờ giấy, mày rũ xuống, ánh mắt dừng lại trên giấy, an tĩnh ngồi ngay ngắn trong xe tỉ mỉ đọc, ngay cả những sợi tóc mềm mại như tơ buông xuống từ vai trước người cũng không thèm để ý.
Da thịt tiểu công tử trắng nõn được ánh nến vàng ấm áp trong xe làm nổi bật giống như món đồ sứ tráng men tốt nhất được đặt trên đài triển lãm cao cấp, trắng ấm áp, trắng trong suốt, trắng kiêu sa.
Có lẽ cảm nhận được gió, đối phương nghiêng mắt ngước lên nhìn, đôi mắt phượng hơi mang vẻ nghi hoặc, khóe mắt cong lên như một chiếc móc nhỏ mềm mại, mang một vẻ thanh tú nghịch ngợm khó tả.
Gió qua đi, màn xe tự nhiên rủ xuống che khuất cảnh tượng bên trong xe hoàn toàn, chỉ để lại những đường nét khuôn mặt như được một bậc thầy hội họa dùng bút lông tỉ mỉ phác họa.
Đàm Dữu thuận thế rũ mắt vén sợi tóc mai đang cọ ngứa mặt ra sau lưng.
Hoa Thanh thì nghiêng đầu nhìn chữ trên đèn l*иg. Nàng ta biết rất ít chữ, có chút không dám chắc chắn hỏi Đàm Dữu, "Chủ tử, đây có phải là chữ Tư không?"
Rốt cuộc trừ họ Tư ra, cả kinh thành ai dám dùng đèn l*иg màu vàng sáng như vậy? Mà trong số những người họ Tư, nam nhân có tuổi tác phù hợp với chủ nhân trong xe chỉ có Trưởng hoàng tử đương triều, Tư Mục.
Trong xe ngựa, Tư Mục rũ mắt đặt bức thư đã đọc xong vào l*иg đèn, châm lửa rồi mới đặt lên chén trà chờ nó cháy hết. Khác với giấy tờ thông thường, bức thư đặc biệt này sau khi đốt không có mùi hăng nồng mà ngược lại tỏa ra một mùi hương thanh u lạnh lẽo. Sau khi cháy hết, tro tàn như lá trà trôi nổi được nước ấm làm loãng bay lượn trong chén.
Tư Mục cầm khăn lụa thong thả lau sạch đầu ngón tay, nghiêng mắt khẽ mở miệng, "Vừa lúc tiện đường, có cần ta đưa ngươi một đoạn không?"
Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại giống hệt diện mạo của hắn, không hề có nửa phần công kích hay uy hϊếp, thân thiện như đệ đệ nhà bên khiến người ta buông bỏ cảnh giác.
Đàm Dữu thầm nghĩ người này thật tốt. Nếu luôn có những người sẵn lòng giúp đỡ, lòng mang thiện ý như vậy, xã hội chắc chắn sẽ trở nên tốt đẹp hơn.
Đàm Dữu đứng cạnh xe ngựa ngước mắt nhìn lên, đuôi tóc mai cọ nhẹ qua mặt. Gió thổi tung những sợi tóc lòa xòa bên tai Đàm Dữu đồng thời vén lên tấm màn xe màu vàng sáng. Đàm Dữu vô tình nhìn lén cảnh tượng trong xe ngựa. Khi tiểu thị kia giơ tay vén màn, khéo léo có gió đêm thổi qua làm tấm màn lụa mỏng manh bay lên, để lộ thân ảnh và dung mạo của người bên trong.
Thoáng nhìn trong chớp mắt nhưng lại vô cùng kinh diễm.
Chủ nhân bên trong xe là một tiểu công tử ước chừng mười sáu, mười bảy tuổi, mặc thường phục mùa hạ màu trắng ngà. Mái tóc dài đen nhánh được buộc tùy ý bằng sợi dây buộc tóc màu xanh lam búi gọn phía sau đầu, phần còn lại buông xõa che đi bờ vai gầy gò mỏng manh. Khi gió vén màn xe, trong tay hắn vừa vặn cầm một tờ giấy, mày rũ xuống, ánh mắt dừng lại trên giấy, an tĩnh ngồi ngay ngắn trong xe tỉ mỉ đọc, ngay cả những sợi tóc mềm mại như tơ buông xuống từ vai trước người cũng không thèm để ý.
Có lẽ cảm nhận được gió, đối phương nghiêng mắt ngước lên nhìn, đôi mắt phượng hơi mang vẻ nghi hoặc, khóe mắt cong lên như một chiếc móc nhỏ mềm mại, mang một vẻ thanh tú nghịch ngợm khó tả.
Gió qua đi, màn xe tự nhiên rủ xuống che khuất cảnh tượng bên trong xe hoàn toàn, chỉ để lại những đường nét khuôn mặt như được một bậc thầy hội họa dùng bút lông tỉ mỉ phác họa.
Đàm Dữu thuận thế rũ mắt vén sợi tóc mai đang cọ ngứa mặt ra sau lưng.
Hoa Thanh thì nghiêng đầu nhìn chữ trên đèn l*иg. Nàng ta biết rất ít chữ, có chút không dám chắc chắn hỏi Đàm Dữu, "Chủ tử, đây có phải là chữ Tư không?"
Trong xe ngựa, Tư Mục rũ mắt đặt bức thư đã đọc xong vào l*иg đèn, châm lửa rồi mới đặt lên chén trà chờ nó cháy hết. Khác với giấy tờ thông thường, bức thư đặc biệt này sau khi đốt không có mùi hăng nồng mà ngược lại tỏa ra một mùi hương thanh u lạnh lẽo. Sau khi cháy hết, tro tàn như lá trà trôi nổi được nước ấm làm loãng bay lượn trong chén.
Tư Mục cầm khăn lụa thong thả lau sạch đầu ngón tay, nghiêng mắt khẽ mở miệng, "Vừa lúc tiện đường, có cần ta đưa ngươi một đoạn không?"
Giọng nói nhẹ nhàng mềm mại giống hệt diện mạo của hắn, không hề có nửa phần công kích hay uy hϊếp, thân thiện như đệ đệ nhà bên khiến người ta buông bỏ cảnh giác.
9
0
2 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
