0 chữ
Chương 11
Chương 11
Người của Nha môn Kinh Triệu Doãn đến mười mấy người, hẳn là một đội tuần tra, nha dịch cầm đầu họ Lý.
Lý nha dịch nhìn về hướng chiếc kiệu của Ngô đại nhân rời đi thì khẽ nhíu mày, sau đó chắp tay với Đàm Dữu, "Nếu Đàm hàn lâm đã hóa giải tranh chấp, chúng ta xin phép rời đi trước."
Người của Nha môn Kinh Triệu Doãn đến ồ ạt, đi cũng ồ ạt.
Hoa Thanh từ trên mặt đất nhặt cây gậy gỗ mà Ngô Gia Duyệt giận dỗi ném đi, đến bên cạnh Đàm Dữu tò mò nói: "Chủ tử, sao ta lại cảm thấy Ngô đại nhân vội vã như bị lửa đốt mông vậy?"
Nàng ta vác gậy lên vai không hiểu, "Hơn nữa hôm nay người của Nha môn Kinh Triệu Doãn cũng đặc biệt dễ nói chuyện."
Mặc dù Đàm Dữu là hàn lâm đồng thời cũng là huyết mạch của Đàm gia, nhưng dù sao cũng là con thứ phu cộng thêm bản thân có thể gây chuyện. Ở kinh thành và Hàn Lâm Viện, nàng không có địa vị hay uy vọng gì. Nếu thái độ của những người đó vừa rồi được áp dụng cho Đàm Chanh thì quá đỗi bình thường, đặt vào Đàm Dữu lại có chút bất thường.
Đàm Dữu không trả lời nàng ta, chỉ giơ tay nhẹ nhàng lấy cây gậy từ vai Hoa Thanh xuống, vẻ mặt ôn hòa trầm tĩnh, "Đứng phải có dáng đứng, đừng học những thói quen không tốt theo Ngô Gia Duyệt."
Hoa Thanh vốn không phải xuất thân từ phủ viện quy củ nên trên người nàng ta có cả đống tật xấu cà lơ phất phơ này. Mọi người trong phủ đều cảm thấy nàng ta sinh ra đã không quy củ như vậy.
Hôm nay là lần đầu tiên có người nói cho Hoa Thanh biết rằng, nàng ta đang học những thói quen không tốt chứ không phải nàng ta vốn dĩ đã như vậy.
Giống như một tù nhân bị phán tử hình đột nhiên có được cơ hội sửa đổi. Mặt Hoa Thanh đỏ bừng, trong lòng lại nóng như lửa đốt, quy củ buông cây gậy xuống đất, tay còn lại gãi gãi gáy, "Dạ."
Sự việc đã giải quyết xong, đã đến lúc về phủ.
Đồng hồ sinh học của Đàm Dữu hôm nay bị chậm lại, không chỉ cảm thấy không quen mà còn có chút buồn ngủ. Hơn nữa vừa giải quyết xong phiền phức Ngô Gia Duyệt, tâm trí Đàm Dữu hơi thả lỏng, lộ ra vài phần mệt mỏi.
Nhận thấy nàng có chút mệt, Hoa Thanh vén vạt áo, nửa ngồi xổm xuống, đầu nghiêng sang một bên, tay vỗ vai dũng cảm, "Chủ tử, để ta cõng ngài về."
"..."
Thật ra không cần.
Đàm Dữu đang định nhấc chân đi về phủ thì nghe thấy tiếng bánh xe ngựa lăn phía sau. Hai chủ tớ quay đầu nhìn lại thấy một chiếc xe ngựa rộng rãi, sang trọng nhưng không phô trương từ từ tiến đến.
Cuối cùng dừng lại một cách khoan thai bên cạnh họ.
Trước xe ngựa treo hai chiếc đèn l*иg màu vàng sáng tinh xảo và đẹp đẽ, trên đó vẽ rồng bay phượng múa và có một chữ lớn màu đen:
Tư.
Họ hoàng thất.
Ngay khi Hoa Thanh đang nhìn chằm chằm vào chiếc đèn l*иg, cửa sổ xe được vén lên một góc, ẩn hiện ánh sáng bên trong và mùi hương thanh u lạnh lẽo (mùi thơm nhẹ và sâu lắng, hơi lành lạnh).
Đàm Dữu nhìn qua.
Người mở miệng là một tiểu thị, ánh đèn trong xe chiếu hình dáng khuôn mặt hắn lên tấm màn xe màu vàng sáng. Hắn nói: "Hai vị, công tử nhà ta nói tiện đường đưa các vị một đoạn, mời lên xe."
Lý nha dịch nhìn về hướng chiếc kiệu của Ngô đại nhân rời đi thì khẽ nhíu mày, sau đó chắp tay với Đàm Dữu, "Nếu Đàm hàn lâm đã hóa giải tranh chấp, chúng ta xin phép rời đi trước."
Người của Nha môn Kinh Triệu Doãn đến ồ ạt, đi cũng ồ ạt.
Hoa Thanh từ trên mặt đất nhặt cây gậy gỗ mà Ngô Gia Duyệt giận dỗi ném đi, đến bên cạnh Đàm Dữu tò mò nói: "Chủ tử, sao ta lại cảm thấy Ngô đại nhân vội vã như bị lửa đốt mông vậy?"
Nàng ta vác gậy lên vai không hiểu, "Hơn nữa hôm nay người của Nha môn Kinh Triệu Doãn cũng đặc biệt dễ nói chuyện."
Mặc dù Đàm Dữu là hàn lâm đồng thời cũng là huyết mạch của Đàm gia, nhưng dù sao cũng là con thứ phu cộng thêm bản thân có thể gây chuyện. Ở kinh thành và Hàn Lâm Viện, nàng không có địa vị hay uy vọng gì. Nếu thái độ của những người đó vừa rồi được áp dụng cho Đàm Chanh thì quá đỗi bình thường, đặt vào Đàm Dữu lại có chút bất thường.
Hoa Thanh vốn không phải xuất thân từ phủ viện quy củ nên trên người nàng ta có cả đống tật xấu cà lơ phất phơ này. Mọi người trong phủ đều cảm thấy nàng ta sinh ra đã không quy củ như vậy.
Hôm nay là lần đầu tiên có người nói cho Hoa Thanh biết rằng, nàng ta đang học những thói quen không tốt chứ không phải nàng ta vốn dĩ đã như vậy.
Giống như một tù nhân bị phán tử hình đột nhiên có được cơ hội sửa đổi. Mặt Hoa Thanh đỏ bừng, trong lòng lại nóng như lửa đốt, quy củ buông cây gậy xuống đất, tay còn lại gãi gãi gáy, "Dạ."
Sự việc đã giải quyết xong, đã đến lúc về phủ.
Nhận thấy nàng có chút mệt, Hoa Thanh vén vạt áo, nửa ngồi xổm xuống, đầu nghiêng sang một bên, tay vỗ vai dũng cảm, "Chủ tử, để ta cõng ngài về."
"..."
Thật ra không cần.
Đàm Dữu đang định nhấc chân đi về phủ thì nghe thấy tiếng bánh xe ngựa lăn phía sau. Hai chủ tớ quay đầu nhìn lại thấy một chiếc xe ngựa rộng rãi, sang trọng nhưng không phô trương từ từ tiến đến.
Cuối cùng dừng lại một cách khoan thai bên cạnh họ.
Trước xe ngựa treo hai chiếc đèn l*иg màu vàng sáng tinh xảo và đẹp đẽ, trên đó vẽ rồng bay phượng múa và có một chữ lớn màu đen:
Họ hoàng thất.
Ngay khi Hoa Thanh đang nhìn chằm chằm vào chiếc đèn l*иg, cửa sổ xe được vén lên một góc, ẩn hiện ánh sáng bên trong và mùi hương thanh u lạnh lẽo (mùi thơm nhẹ và sâu lắng, hơi lành lạnh).
Đàm Dữu nhìn qua.
Người mở miệng là một tiểu thị, ánh đèn trong xe chiếu hình dáng khuôn mặt hắn lên tấm màn xe màu vàng sáng. Hắn nói: "Hai vị, công tử nhà ta nói tiện đường đưa các vị một đoạn, mời lên xe."
9
0
2 tháng trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
