0 chữ
Chương 3
Chương 3
Đúng như linh cảm mách bảo, không xem thì thôi, vừa xem liền giật mình hoảng hốt.
Đồ đạc chất thành đống như núi, nhưng đa phần nguyên liệu đều không còn tươi.
Xấp linh phù sư phụ để lại cũng có gì đó là lạ, tựa như sắp tự động kích phát.
Nàng vội vứt linh phù sang một bên, rồi chia đồ lại cho rõ ràng.
Ngay lúc đang định vứt bỏ đám thực phẩm đã biến chất cùng mấy thứ không cần thiết, ngón tay nàng chợt bị một chiếc hộp sắt đen nóng đến bỏng rát, đau đến nỗi nàng phải rụt tay lại.
Chớp mắt sau, chiếc hộp ấy nứt toác ra, một quyển sách nhỏ chỉ bằng bàn tay rơi từ trong hộp ra.
Giang Thất Nhu ngẩn người, đưa tay nhặt quyển sách lên.
Chưa kịp mở ra xem, quyển sách ấy đã tự động quấn lấy ngón tay bị thương của nàng, điên cuồng hút máu…
Giang Thất Nhu hoảng hồn không ít, vừa thấy quyển sổ liền đưa tay định giật lấy.
Nào ngờ ngón tay nàng vừa chạm đến, quyển sổ đã tự động trượt xuống.
Nàng nghi hoặc mở ra xem, lại phát hiện bên trong hoàn toàn trống rỗng, chỉ có làn sương mỏng lượn lờ trên mặt giấy.
Đây là vật gì?
Trong ký ức của nguyên chủ không hề có thứ này.
Tuy nhiên, cái hộp sắt đen kia thì nàng nhận ra, đó là di vật của cụ cố để lại. Trước đây vốn dùng để đựng kim chỉ, nguyên chủ lúc sinh thời thân thiết với cụ cố, rời nhà cũng mang theo nó làm kỷ niệm.
Đúng lúc nàng còn đang ngẩn người, một chiếc lá khô theo gió bay xuống, rơi đúng vào quyển sổ trong tay.
Chỉ thấy ánh sáng âm u lóe lên, Giang Thất Nhu giật mình phát hiện, quyển sổ trắng bệch vừa nãy giờ lại hiện ra đúng một chiếc lá khô, dán chặt không gỡ nổi.
Đến đây thì nàng còn gì không hiểu, đây rõ ràng là pháp khí trữ vật.
Nàng thử nhấc túi linh mễ trên đất, định cất vào sổ.
Ý niệm vừa khởi, linh mễ trong tay đã biến mất.
Nhìn lại quyển sổ, quả nhiên đã có thêm một túi gạo bên trong.
Giang Thất Nhu liền quét thần thức một lượt, nhanh chóng thu hết những vật phẩm trên mặt đất vào quyển sổ.
Nàng lại chạm thử, phát hiện quyển sổ mát lạnh, làn khí lạnh ấy vậy mà khiến cơn nóng bức khó chịu trong người lập tức tiêu tán.
Có được bảo vật trong tay, nàng không nấn ná nữa, lập tức rời đi.
Vừa bước ra khỏi ranh giới khu vực năm Thần Sơn, bên tai đã vang lên từng đợt tiếng kêu cứu hỗn loạn.
“Ai đó… cứu ta với…”
“Cứu mạng…”
Giang Thất Nhu thấy trên mặt đất là những mảnh linh thuyền vỡ vụn, cùng vô số người bị thương nằm la liệt. kẻ mất tay, người cụt chân, nàng không chút do dự mà quay đầu bỏ đi.
Người cần cứu quá nhiều, nàng không thể bị chậm trễ.
Tai họa diệt thế bắt đầu từ vùng Nam cảnh đại lục Phong Diễn, quanh khu vực năm đại Thần Sơn. Nếu không thể đến Bắc Cảnh Thiên trong vòng ba tháng thì chỉ có đường chết.
Mà linh thuyền bay đến Bắc Cảnh Thiên mất hơn một tháng, nàng còn phải trở về thành Thủy Nguyệt báo tin cho người nhà rồi mới lên đường. Thời gian chẳng còn nhiều, một khắc cũng không thể lãng phí.
Nàng lao đi rất nhanh, nhưng vẫn có người nhìn thấy.
“Giang Thất Nhu… mau tới giúp ta với!”
Giang Thất Nhu khẽ nhíu mày, giọng này là của Lâm Hỉ Hỉ.
Nàng nhận ra, nhưng vẫn quay đầu bỏ chạy.
Chạy chưa được bao xa, đã có kẻ cưỡi kiếm đuổi theo, chắn ngay trước mặt.
“Ngươi xinh đẹp vậy mà lòng dạ lại độc ác! Không nghe thấy bằng hữu ngươi đang gọi à?”
Giang Thất Nhu nhìn thiếu niên áo lam chắn đường, ánh mắt như phủ lớp hơi nước khẽ dao động, ẩn hiện lửa giận.
“Ngươi là ai?”
Ở đâu ra cái tên ngốc này?
Thiếu niên hừ lạnh một tiếng: “Ngươi không cần biết ta là ai. Mau quay lại cứu người.”
Đồ đạc chất thành đống như núi, nhưng đa phần nguyên liệu đều không còn tươi.
Xấp linh phù sư phụ để lại cũng có gì đó là lạ, tựa như sắp tự động kích phát.
Nàng vội vứt linh phù sang một bên, rồi chia đồ lại cho rõ ràng.
Ngay lúc đang định vứt bỏ đám thực phẩm đã biến chất cùng mấy thứ không cần thiết, ngón tay nàng chợt bị một chiếc hộp sắt đen nóng đến bỏng rát, đau đến nỗi nàng phải rụt tay lại.
Chớp mắt sau, chiếc hộp ấy nứt toác ra, một quyển sách nhỏ chỉ bằng bàn tay rơi từ trong hộp ra.
Giang Thất Nhu ngẩn người, đưa tay nhặt quyển sách lên.
Chưa kịp mở ra xem, quyển sách ấy đã tự động quấn lấy ngón tay bị thương của nàng, điên cuồng hút máu…
Giang Thất Nhu hoảng hồn không ít, vừa thấy quyển sổ liền đưa tay định giật lấy.
Nàng nghi hoặc mở ra xem, lại phát hiện bên trong hoàn toàn trống rỗng, chỉ có làn sương mỏng lượn lờ trên mặt giấy.
Đây là vật gì?
Trong ký ức của nguyên chủ không hề có thứ này.
Tuy nhiên, cái hộp sắt đen kia thì nàng nhận ra, đó là di vật của cụ cố để lại. Trước đây vốn dùng để đựng kim chỉ, nguyên chủ lúc sinh thời thân thiết với cụ cố, rời nhà cũng mang theo nó làm kỷ niệm.
Đúng lúc nàng còn đang ngẩn người, một chiếc lá khô theo gió bay xuống, rơi đúng vào quyển sổ trong tay.
Chỉ thấy ánh sáng âm u lóe lên, Giang Thất Nhu giật mình phát hiện, quyển sổ trắng bệch vừa nãy giờ lại hiện ra đúng một chiếc lá khô, dán chặt không gỡ nổi.
Đến đây thì nàng còn gì không hiểu, đây rõ ràng là pháp khí trữ vật.
Ý niệm vừa khởi, linh mễ trong tay đã biến mất.
Nhìn lại quyển sổ, quả nhiên đã có thêm một túi gạo bên trong.
Giang Thất Nhu liền quét thần thức một lượt, nhanh chóng thu hết những vật phẩm trên mặt đất vào quyển sổ.
Nàng lại chạm thử, phát hiện quyển sổ mát lạnh, làn khí lạnh ấy vậy mà khiến cơn nóng bức khó chịu trong người lập tức tiêu tán.
Có được bảo vật trong tay, nàng không nấn ná nữa, lập tức rời đi.
Vừa bước ra khỏi ranh giới khu vực năm Thần Sơn, bên tai đã vang lên từng đợt tiếng kêu cứu hỗn loạn.
“Ai đó… cứu ta với…”
“Cứu mạng…”
Giang Thất Nhu thấy trên mặt đất là những mảnh linh thuyền vỡ vụn, cùng vô số người bị thương nằm la liệt. kẻ mất tay, người cụt chân, nàng không chút do dự mà quay đầu bỏ đi.
Tai họa diệt thế bắt đầu từ vùng Nam cảnh đại lục Phong Diễn, quanh khu vực năm đại Thần Sơn. Nếu không thể đến Bắc Cảnh Thiên trong vòng ba tháng thì chỉ có đường chết.
Mà linh thuyền bay đến Bắc Cảnh Thiên mất hơn một tháng, nàng còn phải trở về thành Thủy Nguyệt báo tin cho người nhà rồi mới lên đường. Thời gian chẳng còn nhiều, một khắc cũng không thể lãng phí.
Nàng lao đi rất nhanh, nhưng vẫn có người nhìn thấy.
“Giang Thất Nhu… mau tới giúp ta với!”
Giang Thất Nhu khẽ nhíu mày, giọng này là của Lâm Hỉ Hỉ.
Nàng nhận ra, nhưng vẫn quay đầu bỏ chạy.
Chạy chưa được bao xa, đã có kẻ cưỡi kiếm đuổi theo, chắn ngay trước mặt.
“Ngươi xinh đẹp vậy mà lòng dạ lại độc ác! Không nghe thấy bằng hữu ngươi đang gọi à?”
Giang Thất Nhu nhìn thiếu niên áo lam chắn đường, ánh mắt như phủ lớp hơi nước khẽ dao động, ẩn hiện lửa giận.
“Ngươi là ai?”
Ở đâu ra cái tên ngốc này?
Thiếu niên hừ lạnh một tiếng: “Ngươi không cần biết ta là ai. Mau quay lại cứu người.”
5
0
1 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
