0 chữ
Chương 2
Chương 2
Tứ sư huynh và ngũ sư huynh mất tích trong lúc lịch luyện.
Lục sư huynh muốn báo thù cho sư môn, ngăn cản hai người phi thăng, kết quả bị ba nghìn tu giả đánh đến nát xương thành tro.
Giang Thất Nhu xếp thứ bảy, là đệ tử thân truyền của chưởng môn Thần Trù Sơn. Do tuổi còn nhỏ, bị sư phụ nhốt trong mật cảnh sau núi học khống chế hỏa thuật nên mới may mắn sống sót.
Còn lão sư phụ của nàng, sáng nay vì không kìm nổi tu vi, mượn linh khí trong mật cảnh mà phi thăng mất rồi.
Lúc rời đi, sư phụ chỉ kịp để lại một câu: bảo nàng mau chóng quay về thành Thủy Nguyệt, đưa người nhà trốn lên phương Bắc, rồi chuyên tâm tu luyện.
Vì vậy, Giang Thất Nhu mới ngỡ ngàng nhận ra, bản thân chẳng những không phải nhân vật pháo hôi trong truyện, mà còn bị ném vào một kịch bản “chạy nạn” giữa giới tu tiên!
Lâm Hỉ Hỉ thấy Giang Thất Nhu chẳng thèm để ý mình thì hừ lạnh một tiếng.
“Ta nói cho ngươi biết, cho dù bây giờ ngươi quỳ xuống cầu xin, thì toàn bộ linh thuyền ở Nam Cảnh cũng sẽ không cho ngươi lên đâu! Người của Thần Trù Sơn các ngươi đã bị các đại tông môn liệt vào danh sách đen rồi!”
Giang Thất Nhu lười biếng liếc nàng một cái, chỉ tay về phía linh thuyền đậu nơi xa.
“Ngươi còn lắm lời nữa là không kịp lên thật đấy.”
Lâm Hỉ Hỉ quay đầu nhìn, thấy linh thuyền dường như đã đầy người, đang chuẩn bị rút dây rời bến, bỗng luống cuống cả lên. Nàng ta vội bỏ lại Giang Thất Nhu, ba chân bốn cẳng chạy thẳng tới đó.
“Chờ ta với… đợi ta với!”
Giang Thất Nhu vốn chẳng chạy nổi, biết mình không đuổi kịp linh thuyền nên dứt khoát lấy ra một tấm đệm băng, ngồi xuống đất nghỉ ngơi.
Tận thế đang tới gần, hỏa chi linh tràn lan, vạn vật cháy rụi. Người mang hỏa linh căn càng mạnh thì lại càng xui xẻo.
Nguyên chủ cũng chính vì quá nóng mà hồn phách bị thiêu rụi, nàng mới có cơ hội xuyên tới.
Lúc này, nàng đang dồn lực vận chuyển thủy linh trong cơ thể để hạ nhiệt, thì linh thuyền nơi xa đã từ từ bay lên không trung.
Giang Thất Nhu cũng không nhịn được mà ngước mắt nhìn theo.
Linh thuyền kia thật lớn!
Ước chừng cũng phải chứa được mấy vạn người!
Lâm Hỉ Hỉ vừa rồi chạy nhanh như thế, vậy mà cũng kịp leo lên rồi kìa!
Đang nghĩ ngợi, bỗng thấy linh thuyền giữa không trung bắt đầu phình to ra với tốc độ kinh hoàng.
Giang Thất Nhu thầm cảm thán: linh thuyền ở đại lục Phong Diễn đúng là thần kỳ, đến cả biến hình cũng làm được!
Ý nghĩ còn chưa dứt, đã nghe “ầm” một tiếng rung trời, linh thuyền… nổ tung!
Giang Thất Nhu lập tức trợn to mắt, từ mặt đất bật dậy, vẻ mặt không thể tin nổi.
Nhưng sau phút kinh ngạc, nàng lại thấy… có chút vui vẻ?
Thấy từng bóng đen bắn ra từ đám khói lửa, Giang Thất Nhu lại thong thả ngồi xuống.
Chậc, đều là tu sĩ cả, chắc nhiều kẻ vẫn chưa chết đâu…
Nghỉ ngơi một lúc, nàng dựa theo ký ức của nguyên chủ, định moi ít đồ ăn từ nhẫn trữ vật ra, lót dạ xong còn phải quay về thành Thủy Nguyệt.
Ai ngờ, món bánh trăm hoa vỏ băng nàng lấy ra lại bị… tan chảy?
Rồi nhìn kỹ hơn, mấy nguyên liệu tươi trong nhẫn trữ vật cũng đang khô quắt lại như hoa hồng bị thiêu nắng.
Nàng ngây người.
Nhẫn trữ vật của nguyên chủ vốn là loại cực kỳ đặc biệt, có khả năng giữ tươi, dẫu để trăm năm cũng chẳng hỏng.
Nàng ngẩng đầu nhìn mặt trời trên cao, cháy rực như một quả cầu lửa khổng lồ, trong lòng dâng lên cảm giác chẳng lành.
Linh thuyền còn phát nổ, vậy thì mấy món nhẫn trữ vật này… liệu có mất hiệu lực rồi nổ luôn không?
Nghĩ tới đây, nàng lập tức chọn một chỗ vắng vẻ trống trải, đổ toàn bộ vật phẩm trong nhẫn trữ vật ra ngoài.
Lục sư huynh muốn báo thù cho sư môn, ngăn cản hai người phi thăng, kết quả bị ba nghìn tu giả đánh đến nát xương thành tro.
Giang Thất Nhu xếp thứ bảy, là đệ tử thân truyền của chưởng môn Thần Trù Sơn. Do tuổi còn nhỏ, bị sư phụ nhốt trong mật cảnh sau núi học khống chế hỏa thuật nên mới may mắn sống sót.
Còn lão sư phụ của nàng, sáng nay vì không kìm nổi tu vi, mượn linh khí trong mật cảnh mà phi thăng mất rồi.
Lúc rời đi, sư phụ chỉ kịp để lại một câu: bảo nàng mau chóng quay về thành Thủy Nguyệt, đưa người nhà trốn lên phương Bắc, rồi chuyên tâm tu luyện.
Vì vậy, Giang Thất Nhu mới ngỡ ngàng nhận ra, bản thân chẳng những không phải nhân vật pháo hôi trong truyện, mà còn bị ném vào một kịch bản “chạy nạn” giữa giới tu tiên!
“Ta nói cho ngươi biết, cho dù bây giờ ngươi quỳ xuống cầu xin, thì toàn bộ linh thuyền ở Nam Cảnh cũng sẽ không cho ngươi lên đâu! Người của Thần Trù Sơn các ngươi đã bị các đại tông môn liệt vào danh sách đen rồi!”
Giang Thất Nhu lười biếng liếc nàng một cái, chỉ tay về phía linh thuyền đậu nơi xa.
“Ngươi còn lắm lời nữa là không kịp lên thật đấy.”
Lâm Hỉ Hỉ quay đầu nhìn, thấy linh thuyền dường như đã đầy người, đang chuẩn bị rút dây rời bến, bỗng luống cuống cả lên. Nàng ta vội bỏ lại Giang Thất Nhu, ba chân bốn cẳng chạy thẳng tới đó.
“Chờ ta với… đợi ta với!”
Giang Thất Nhu vốn chẳng chạy nổi, biết mình không đuổi kịp linh thuyền nên dứt khoát lấy ra một tấm đệm băng, ngồi xuống đất nghỉ ngơi.
Nguyên chủ cũng chính vì quá nóng mà hồn phách bị thiêu rụi, nàng mới có cơ hội xuyên tới.
Lúc này, nàng đang dồn lực vận chuyển thủy linh trong cơ thể để hạ nhiệt, thì linh thuyền nơi xa đã từ từ bay lên không trung.
Giang Thất Nhu cũng không nhịn được mà ngước mắt nhìn theo.
Linh thuyền kia thật lớn!
Ước chừng cũng phải chứa được mấy vạn người!
Lâm Hỉ Hỉ vừa rồi chạy nhanh như thế, vậy mà cũng kịp leo lên rồi kìa!
Đang nghĩ ngợi, bỗng thấy linh thuyền giữa không trung bắt đầu phình to ra với tốc độ kinh hoàng.
Giang Thất Nhu thầm cảm thán: linh thuyền ở đại lục Phong Diễn đúng là thần kỳ, đến cả biến hình cũng làm được!
Ý nghĩ còn chưa dứt, đã nghe “ầm” một tiếng rung trời, linh thuyền… nổ tung!
Nhưng sau phút kinh ngạc, nàng lại thấy… có chút vui vẻ?
Thấy từng bóng đen bắn ra từ đám khói lửa, Giang Thất Nhu lại thong thả ngồi xuống.
Chậc, đều là tu sĩ cả, chắc nhiều kẻ vẫn chưa chết đâu…
Nghỉ ngơi một lúc, nàng dựa theo ký ức của nguyên chủ, định moi ít đồ ăn từ nhẫn trữ vật ra, lót dạ xong còn phải quay về thành Thủy Nguyệt.
Ai ngờ, món bánh trăm hoa vỏ băng nàng lấy ra lại bị… tan chảy?
Rồi nhìn kỹ hơn, mấy nguyên liệu tươi trong nhẫn trữ vật cũng đang khô quắt lại như hoa hồng bị thiêu nắng.
Nàng ngây người.
Nhẫn trữ vật của nguyên chủ vốn là loại cực kỳ đặc biệt, có khả năng giữ tươi, dẫu để trăm năm cũng chẳng hỏng.
Nàng ngẩng đầu nhìn mặt trời trên cao, cháy rực như một quả cầu lửa khổng lồ, trong lòng dâng lên cảm giác chẳng lành.
Linh thuyền còn phát nổ, vậy thì mấy món nhẫn trữ vật này… liệu có mất hiệu lực rồi nổ luôn không?
Nghĩ tới đây, nàng lập tức chọn một chỗ vắng vẻ trống trải, đổ toàn bộ vật phẩm trong nhẫn trữ vật ra ngoài.
4
0
1 tháng trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
