0 chữ
Chương 4
Chương 4
Giang Thất Nhu liếc về phía Lâm Hỉ Hỉ đang nằm bò dưới đất gào khóc, mỉm cười nhìn tên nhiều chuyện kia: “Nàng ta nói muốn một tướng công, ngươi thương hại thì cưới đi là vừa.”
Thiếu niên sững sờ, ánh mắt đầy giận dữ: “Ta với nàng ta chẳng quen biết. Nhưng ngươi là bằng hữu của nàng ta, thấy bằng hữu gặp nạn sao có thể khoanh tay đứng nhìn?”
Giang Thất Nhu nhìn gương mặt tự cho là chính nghĩa của hắn ta, nhếch môi cười lạnh: “Ngươi biết chúng ta là bằng hữu từ bao giờ?”
“Nàng gọi tên ngươi!” Thiếu niên cứng cổ đáp.
Nàng nhìn hắn như nhìn một kẻ ngốc: “Chắc ngươi mới sinh ra chưa lâu. Nàng ta gọi tên ta, không có nghĩa chúng ta là bằng hữu. Cũng có thể… là kẻ thù.”
Nói xong, nàng nghiến răng, dứt khoát lấy ra tấm phù chạy trốn mà sư phụ để lại, thi triển trong chớp mắt, lao đi như gió.
Nàng không thể để một kẻ ngu ngốc như vậy làm lỡ việc nữa.
Thiếu niên ngẩn người nhìn theo bóng dáng vừa biến mất trong chớp mắt, mặt hơi ửng đỏ.
Không phải bằng hữu… vậy là kẻ địch ư?
Còn đang thất thần, một thiếu niên áo đen trông vô cùng lạnh lùng, cũng vô cùng tuyệt mỹ bỗng xuất hiện trước mặt hắn ta.
Thiếu niên áo lam luống cuống, vội cúi đầu xuống:
“Đa… đại sư huynh!”
Thiếu niên áo đen khẽ nhíu mày, ánh mắt chẳng chút vui vẻ, giọng nói cũng lạnh như băng.
“Hàn Dương, thiện ý vừa đủ là lòng tốt. Thiện ý quá mức… chính là ngu ngốc!”
Lịch Hàn Dương sững sờ nhìn vị đại sư huynh trước mặt, trong đáy mắt thoáng hiện nét tủi thân.
Huynh ấy lại mắng hắn ta là ngốc!
Tất cả đều tại nha đầu tên Giang Thất Nhu kia gây họa!
Lần sau mà gặp lại, nhất định phải cho nàng biết tay!
Cùng lúc đó, Giang Thất Nhu đang gấp rút lên đường, nào hay đã có kẻ âm thầm oán trách mình.
Nàng điên cuồng chạy suốt dọc đường, liên tục dùng mười lá phù nghìn dặm, hai lần mạo hiểm bước vào pháp trận truyền tống chập chờn sắp tan, lại dùng thêm hai lá phù gió lốc, suốt nửa ngày trời mới về tới thành Thủy Nguyệt đã xa cách bấy lâu.
Thành này bốn phía là sông nước bao quanh, giữa trung tâm có một cây liễu lâu năm cao chót vót. Lúc này trời oi bức dị thường, dân trong thành đều đổ ra gốc liễu tránh nóng.
Ai nấy trò chuyện rôm rả, dáng vẻ nhàn tản, chẳng hề hay biết tai họa diệt thế đang đến gần.
Từ ngày bái sư ở Thần Trù Sơn, Giang Thất Nhu chỉ từng về nhà một lần, nhưng lần này vừa xuất hiện thì đã có người lập tức nhận ra nàng.
“Ôi chao! Thất nha đầu nhà họ Giang về rồi!”
Lời vừa dứt, đám đông quanh gốc liễu lập tức có mấy người chạy tới.
“Thất tiểu muội!”
“Tiểu Thất…”
“Nhược nhi…”
Nhìn thấy đám người đang chạy tới, mắt Giang Thất Nhu bỗng đỏ hoe.
Là cảm giác xúc động thật sự.
Nguyên chủ có một gia đình khiến ai cũng phải ngưỡng mộ, bốn đường ca, hai huynh ruột, nàng xếp thứ bảy, là con gái út duy nhất trong nhà, được cưng chiều vô kể.
Lần này chạy tới đón nàng là tam đường ca Giang Tam Cầm, ca ca Giang Ngũ Vực, mẫu thân Đồng Uyển và đại bá mẫu Từ thị.
“Nhược nhi, sao con lại về rồi?” Đồng Uyển xúc động ôm chầm lấy con gái.
Ba năm không gặp, lúc này bà vui đến phát khóc.
Từ thị cũng mỉm cười, quay sang dặn con mình.
“Tam Cầm, mau về báo với nhị thúc con, bảo đại ca, nhị ca đi mua mấy món điểm tâm mà Nhược nhi thích ở Phù Dung lâu. Mẹ đi chợ mua thêm ít đồ ăn…”
Giang Thất Nhu vội lau mắt, ngăn lại.
“Mẹ, bá mẫu, nghe con nói đã. Đại lục Phong Diễn đang xảy ra chuyện lớn, khu vực năm Thần Sơn đã xuất hiện dậu hiệu diệt thế. Chỉ trong thời gian ngắn nữa, toàn bộ Nam cảnh sẽ bị hủy diệt…”
Thiếu niên sững sờ, ánh mắt đầy giận dữ: “Ta với nàng ta chẳng quen biết. Nhưng ngươi là bằng hữu của nàng ta, thấy bằng hữu gặp nạn sao có thể khoanh tay đứng nhìn?”
Giang Thất Nhu nhìn gương mặt tự cho là chính nghĩa của hắn ta, nhếch môi cười lạnh: “Ngươi biết chúng ta là bằng hữu từ bao giờ?”
“Nàng gọi tên ngươi!” Thiếu niên cứng cổ đáp.
Nàng nhìn hắn như nhìn một kẻ ngốc: “Chắc ngươi mới sinh ra chưa lâu. Nàng ta gọi tên ta, không có nghĩa chúng ta là bằng hữu. Cũng có thể… là kẻ thù.”
Nói xong, nàng nghiến răng, dứt khoát lấy ra tấm phù chạy trốn mà sư phụ để lại, thi triển trong chớp mắt, lao đi như gió.
Thiếu niên ngẩn người nhìn theo bóng dáng vừa biến mất trong chớp mắt, mặt hơi ửng đỏ.
Không phải bằng hữu… vậy là kẻ địch ư?
Còn đang thất thần, một thiếu niên áo đen trông vô cùng lạnh lùng, cũng vô cùng tuyệt mỹ bỗng xuất hiện trước mặt hắn ta.
Thiếu niên áo lam luống cuống, vội cúi đầu xuống:
“Đa… đại sư huynh!”
Thiếu niên áo đen khẽ nhíu mày, ánh mắt chẳng chút vui vẻ, giọng nói cũng lạnh như băng.
“Hàn Dương, thiện ý vừa đủ là lòng tốt. Thiện ý quá mức… chính là ngu ngốc!”
Lịch Hàn Dương sững sờ nhìn vị đại sư huynh trước mặt, trong đáy mắt thoáng hiện nét tủi thân.
Huynh ấy lại mắng hắn ta là ngốc!
Tất cả đều tại nha đầu tên Giang Thất Nhu kia gây họa!
Lần sau mà gặp lại, nhất định phải cho nàng biết tay!
Nàng điên cuồng chạy suốt dọc đường, liên tục dùng mười lá phù nghìn dặm, hai lần mạo hiểm bước vào pháp trận truyền tống chập chờn sắp tan, lại dùng thêm hai lá phù gió lốc, suốt nửa ngày trời mới về tới thành Thủy Nguyệt đã xa cách bấy lâu.
Thành này bốn phía là sông nước bao quanh, giữa trung tâm có một cây liễu lâu năm cao chót vót. Lúc này trời oi bức dị thường, dân trong thành đều đổ ra gốc liễu tránh nóng.
Ai nấy trò chuyện rôm rả, dáng vẻ nhàn tản, chẳng hề hay biết tai họa diệt thế đang đến gần.
Từ ngày bái sư ở Thần Trù Sơn, Giang Thất Nhu chỉ từng về nhà một lần, nhưng lần này vừa xuất hiện thì đã có người lập tức nhận ra nàng.
“Ôi chao! Thất nha đầu nhà họ Giang về rồi!”
“Thất tiểu muội!”
“Tiểu Thất…”
“Nhược nhi…”
Nhìn thấy đám người đang chạy tới, mắt Giang Thất Nhu bỗng đỏ hoe.
Là cảm giác xúc động thật sự.
Nguyên chủ có một gia đình khiến ai cũng phải ngưỡng mộ, bốn đường ca, hai huynh ruột, nàng xếp thứ bảy, là con gái út duy nhất trong nhà, được cưng chiều vô kể.
Lần này chạy tới đón nàng là tam đường ca Giang Tam Cầm, ca ca Giang Ngũ Vực, mẫu thân Đồng Uyển và đại bá mẫu Từ thị.
“Nhược nhi, sao con lại về rồi?” Đồng Uyển xúc động ôm chầm lấy con gái.
Ba năm không gặp, lúc này bà vui đến phát khóc.
Từ thị cũng mỉm cười, quay sang dặn con mình.
“Tam Cầm, mau về báo với nhị thúc con, bảo đại ca, nhị ca đi mua mấy món điểm tâm mà Nhược nhi thích ở Phù Dung lâu. Mẹ đi chợ mua thêm ít đồ ăn…”
Giang Thất Nhu vội lau mắt, ngăn lại.
“Mẹ, bá mẫu, nghe con nói đã. Đại lục Phong Diễn đang xảy ra chuyện lớn, khu vực năm Thần Sơn đã xuất hiện dậu hiệu diệt thế. Chỉ trong thời gian ngắn nữa, toàn bộ Nam cảnh sẽ bị hủy diệt…”
5
0
1 tháng trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
