TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 10
Chương 10

Giữa lúc ai nấy đều ngưỡng mộ, xe ngựa Giang gia bỗng chao đảo rồi hạ dần xuống.

Xung quanh chen chúc người, ai nấy đều sợ xe rơi trúng mình, vội tránh ra.

Thế là, xe ngựa của Giang gia cứ thế chen vào dòng người.

Trên xe, Giang Thất Nhu hết sức bực bội, phù Khinh Linh này hiệu lực quá ngắn!

"Tiểu Thất... phù hết linh rồi sao?" Từ chiếc xe bên cạnh, Giang Nhất Trầm cất tiếng hỏi lớn.

Giang Thất Nhu thở dài bất đắc dĩ: "Ừ, ta dùng phù hệ Phong, nhưng xem ra không ăn thua rồi."

Người xung quanh nghe được đối thoại liền rì rầm bàn tán.

"Ta có nghe về phù Khinh Linh này, dán một tấm là như mọc cánh, bay được một hai canh giờ kia mà... Vậy mà bọn họ mới bay được chưa đến một dặm thì phải?"

"Đúng thế. Ngay cả linh phù cũng dở chứng thế này... Xem ra chuyện diệt thế là thật rồi..."

"Không thể cứ chờ mãi được, mau đi thôi, nhanh lên..."

Chỉ chốc lát, đám đông đang án binh bất động liền xôn xao, người người bắt đầu di chuyển.

Vì người đông chen chúc, xe ngựa giờ lại không thể đi nổi.

Trong lòng nóng ruột, Giang Thất Nhu quả quyết nói với phụ thân và đại bá: "Thu hết đồ lại, chúng ta đi bộ."

Giang đại bá cũng là người quyết đoán, lập tức nhảy xuống xe: "Được. Tiểu Thất, ngươi lo thu dọn. Nhất Trầm, ngươi tháo xe ra. Nhị Phong, Tam Cẩm, dắt ngựa đi trước dẫn đường. Mọi người theo sát, đừng để lạc nhau."

Giang Thất Nhu vốn định thu luôn cả ngựa vào Thần Sách Thú Linh, nhưng nghe đại bá sắp xếp hợp lý, cũng gật đầu thuận theo. Nhanh chóng thu dọn hành lý, cả thùng xe cũng thu gọn lại.

Dù phần lớn người đi đường chỉ là thường dân, nhưng người có giới chỉ chứa đồ cũng không ít, thành ra hành động của Giang gia cũng chẳng mấy ai ngạc nhiên. Mọi người liếc nhìn vài cái rồi lại tiếp tục lên đường.

Ở phía sau, gia quyến thành chủ Thủy Nguyệt cũng vừa xuống xe.

Thấy Giang gia đã thu dọn xong, rảo bước rời đi theo dòng người, phu nhân thành chủ không khỏi oán trách: "Người Giang gia chẳng có chút ý thức tập thể nào, bỏ mặc chúng ta lại phía sau, cứ thế đi mất."

Thành chủ Nguyệt Hồng Sinh thì lại khá tán thưởng sự quyết đoán của Giang gia, trong lòng thở dài cảm khái: "Trong đám người xuất thân từ thành Thủy Nguyệt, được các tông môn của Thần Sơn chọn trúng, có đến năm người. Thế mà chỉ có nha đầu Tiểu Thất của Giang gia chịu trở về báo tin. Cũng coi như có chút lương tâm. Không ít thành nhỏ e rằng đến giờ vẫn chưa hay biết gì."

Nha đầu Giang Tiểu Thất còn chỉ rõ phương hướng cho bọn họ, nhưng trong đám dân chạy nạn quanh thành, không ít người chỉ mù quáng chạy theo, chẳng biết điểm đến là đâu.

Nếu lúc rút lui mà chậm thêm chút nữa, e rằng đã cùng núi lửa nổ tung mà vùi thân dưới thành Thủy Nguyệt rồi.

Nghe trượng phu nói vậy, Nguyệt phu nhân chỉ thở dài, giọng đầy lo âu:

"Không biết bao giờ người của thành Vạn Mã mới đến. Đến lúc đó, phải chọn cho bằng được mấy con ngựa tốt mới được."

Bà ta thấy xe ngựa do Giang gia chuẩn bị quả thật chẳng ra sao, vừa chậm lại chẳng êm ái gì.

Đang nghĩ ngợi, chợt nghe trên trời vang lên mấy tiếng hạc kêu trong trẻo, kéo dài.

Mọi người liền ngẩng đầu nhìn lên.

Chỉ thấy vài con tiên hạc đang chở người từ xa bay tới, chớp mắt đã hạ xuống trước đoàn người đang chạy nạn.

Tin tức nhanh chóng lan ra từ phía trước:

"Người của thành Vạn Mã và môn phái Thuần Thú đến rồi! Mau xếp hàng mua ngựa!"

Lập tức, hàng ngũ hỗn loạn ban nãy đã chỉnh tề hẳn lên.

Trong đám người, Giang Thất Nhu cũng ngước nhìn phía trước, nàng cũng định mua vài con ngựa.

5

0

1 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.