TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 11
Chương 11

Nhưng còn chưa kịp đi lên, đã có người cưỡi tiên hạc xông đến, dừng lại ngay trước mặt nàng. Kẻ ấy ngồi trên cao cười khẩy, giọng đầy trào phúng:

"Ha ha… Giang Thất Nhu? Quả nhiên là ngươi! Cũng muốn mua ngựa sao? Ta nói cho ngươi biết, đừng mơ nữa! Chỉ cần ta còn ở đây, ngươi đừng hòng mua nổi dù chỉ một cọng lông ngựa!"

Giang Thất Nhu chau mày nhìn thiếu nữ áo sặc sỡ trên lưng hạc. Người này là ai? Nàng không hề có ấn tượng.

Còn đang ngờ vực, đã thấy thiếu nữ kia quay đầu hô lớn với đồng bọn:

"Hàn Dương ca ca! Mau tới đây xem! Chính là con tiểu sư muội của đám ma đầu Thần Trù Sơn đó! Đám người Thần Trù Sơn chẳng có ai ra hồn, tiện nhân này mà cũng đòi mua ngựa đi Bắc Cảnh à..."

Nàng ta vừa dứt lời, đã có mấy bóng người khác cưỡi tiên hạc bay tới.

Giang Thất Nhu ngẩng đầu, hơi sững người, là người quen.

Không ngờ lại gặp lại thiếu niên áo lam từng chặn đường nàng ở ngoài Ngũ Thần Sơn.

Lịch Hàn Dương nhìn thấy Giang Thất Nhu, cũng lộ vẻ bất ngờ:

"Là ngươi? Thì ra ngươi chính là tiểu yêu nữ luôn ẩn mặt của Thần Trù Sơn?"

Nghe vậy, Giang Thất Nhu trừng mắt, lặng lẽ trợn trắng mắt.

Nàng làm gì sai? Sao lại bị gọi là yêu nữ?

Nguyên chủ theo Thần Trù Sơn đã bảy năm, phần lớn thời gian đều ở trong bí cảnh tu luyện, ít khi rời môn phái.

Còn mấy sư huynh phản diện kia, ngoài việc yêu nhầm người, làm việc có phần cực đoan, thật ra cũng chẳng đến mức gϊếŧ người vô tội.

Lúc này, nàng cũng đoán được thân phận mấy kẻ trước mặt, thiếu niên ngốc kia hẳn là Lịch Hàn Dương, đệ đệ nữ chính Lịch Phi Yên trong sách.

Nghe đồn hắn ta có đủ ngũ hành linh căn, nên được thu vào môn phái thần bí nhất đại lục Phong Diễn, Kiếp Ẩn Cung, rất hiếm khi về nhà.

Còn thiếu nữ mặc áo sặc sỡ kia, đoán chừng là biểu muội của hắn ta, Lịch Thanh Thuần, đệ tử môn Thuần Thú.

Lịch Thanh Thuần thấy Giang Thất Nhu im lặng, tưởng nàng sợ hãi, liền nhướng mày, đắc ý nói:

"Giang Thất Nhu, loại người như ngươi không xứng sống trên đời. Chi bằng tự sát tạ tội đi!"

Giang Thất Nhu bật cười vì tức, vừa định mở miệng, đã bị mẫu thân kéo ra sau lưng bảo vệ.

"Ngươi là yêu nữ phương nào, mở miệng ngậm máu phun người? Con gái ta gϊếŧ cả nhà ngươi chắc? Vì sao phải chết thay ngươi? Muốn chết thì tự đi chết!"

Giang Ngũ Vực cũng lập tức đứng chắn trước mặt muội muội, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Lịch Thanh Thuần:

"Kẻ nào mở miệng ra là đòi người khác chết, mới là kẻ không đáng sống. Muội ta vừa ngoan vừa tốt, gấp vạn lần thứ yêu nữ như ngươi!"

Giang đại bá và Giang Đình đi phía sau cũng bước nhanh lên.

Giang đại bá đảo mắt nhìn Lịch Thanh Thuần một lượt, sau đó hướng ánh mắt về phía Lịch Hàn Dương, giọng điềm đạm mà nghiêm nghị:

"Dù các ngươi có quyền thế, cũng không thể trắng trợn vu khống người khác như vậy."

"Tiểu Thất nhà chúng ta đâu phải yêu nữ gì chứ. Lần này con bé không quản đường xa, từ Thần Sơn trở về chỉ để báo tin, cứu cả thành Thủy Nguyệt khỏi họa diệt vong. Một đứa trẻ tốt như vậy lại không xứng sống tiếp, chẳng lẽ chỉ những kẻ độc ác quen phán sinh tử người khác mới đáng được sống sao?"

"Đúng đó. Muội muội Tiểu Thất nhà ta đã cứu biết bao nhiêu người, nàng còn xứng đáng sống hơn bất kỳ ai."

Giang Nhất Trầm cũng kiên quyết lên tiếng, bảo vệ muội muội mình.

Người Giang gia đồng loạt đứng về một phía, vây quanh bảo vệ Giang Thất Nhu ở ngay giữa trung tâm.

Lòng Giang Thất Nhu bỗng chốc ấm lên.

Được người nhà che chở, nàng như được tiếp thêm sức mạnh, ngay cả cơn giận trong lòng cũng vơi đi không ít.

5

0

1 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.