0 chữ
Chương 8
Chương 8
“Minh Sanh, cậu đang bận à?” Phương Thắng Xuân sau một lúc mà vẫn không nghe thấy cậu nói gì, bèn cất tiếng hỏi.
“Cũng có hơi bận thật. Em đã xin đạo diễn cho nghỉ hai ngày, hiện tại đang ở nhà, cũng gần đến giờ ăn tối rồi nên em đang nghĩ xem nên nấu gì ngon cho Tắc Tuân ăn.” Diệp Minh Sanh thuận miệng bịa ra một lý do, trên thực tế thì là nguyên chủ bị Cố Tắc Tuân gọi về để tra hỏi: “Cứ quay xong bộ phim này trước đã, sau đó có lẽ em muốn nghỉ ngơi một thời gian, không nhận phim mới vội.”
“Như vậy cũng được." Phương Thắng Xuân nói: "Bộ phim thần tượng trước của cậu cũng sắp phát sóng rồi, Tu Linh Giới đầu năm sau chắc cũng sẽ lên sóng nên không cần vội vã nhận vai mới. Bất quá trong khoảng thời gian đó, có lẽ cậu nên nhận vài hợp đồng quảng cáo lớn để giữ độ nổi tiếng.”
Diệp Minh Sanh vốn dĩ muốn từ chối các hợp đồng quảng cáo nhưng lại không thể mở miệng được, cuối cùng chỉ đành phải đồng ý.
Phương Thắng Xuân cũng không muốn ảnh hưởng đến việc cậu nấu cơm cho Cố tổng, chỉ dặn cậu cứ yên tâm quay phim. Anh còn uyển chuyển nhắc cậu đừng quá thân thiết với Mặc Tử Hàng để tránh để bị Cố tổng hiểu lầm, thấy Diệp Minh Sanh đồng ý rồi Phương Thắng Xuân mới cúp máy.
Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc rồi anh mới kinh ngạc nhận ra, rằng hôm nay Diệp Minh Sanh sao lại dễ nói chuyện như vậy.
Quản gia đã mang thuốc mỡ đến từ lâu, Diệp Minh Sanh cũng không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của quản gia, nhận lấy thuốc rồi đi vào nhà vệ sinh.
Trên bàn rửa mặt có một tấm gương lớn, vừa cúi xuống, Diệp Minh Sanh đã bị gương mặt trong gương làm giật mình. Nam phụ ác độc này, sao lại có thể đẹp đến như thế?
Làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, môi hồng răng trắng, đuôi mắt hơi hơi xếch lên khiến khuôn mặt càng có thêm phần diễm lệ, có dùng bốn chữ "tuấn mỹ vô song" để hình dung cũng không quá. Dấu vết xanh tím trên cổ do Cố tổng để lại cũng không làm giảm đi nhan sắc của cậu, mà ngược lại còn tăng thêm vài phần gợi cảm.
Chính là... cái kiểu tóc dài ngang vai, cùng với mái dày che khuất đôi mắt này trông có hơi khó coi.
Gương mặt của Diệp Minh Sanh khi còn ở thế giới trước cũng không phải loại kém sắc, cậu còn thuộc dạng khá đẹp trai nữa. Kiểu tóc hiện tại này tuy đang thịnh hành, tạo hình sư cũng nói là đẹp nhưng cậu lại cảm thấy nhức mắt, quyết định ngày mai sẽ ra ngoài tìm Kevin lão sư để cắt một kiểu mới.
Thuốc mỡ mát lạnh bôi lên vết hằn trên cổ khiến Diệp Minh Sanh cảm thấy dễ chịu hơn một chút, bôi xong rồi cậu rửa tay sạch sẽ rồi quay lại phòng khách. Đang định mang hành lý lên lầu thì thấy quản gia đi tới nói: “Diệp thiếu gia, tiên sinh hôm nay muốn ăn sườn xào chua ngọt và cá kho, nguyên liệu đã được chuẩn bị đầy đủ cả rồi.”
Diệp Minh Sanh: “...”
Cậu chỉ thuận miệng nói vậy thôi mà, sao lại nhớ kỹ như thế?
“Cũng có hơi bận thật. Em đã xin đạo diễn cho nghỉ hai ngày, hiện tại đang ở nhà, cũng gần đến giờ ăn tối rồi nên em đang nghĩ xem nên nấu gì ngon cho Tắc Tuân ăn.” Diệp Minh Sanh thuận miệng bịa ra một lý do, trên thực tế thì là nguyên chủ bị Cố Tắc Tuân gọi về để tra hỏi: “Cứ quay xong bộ phim này trước đã, sau đó có lẽ em muốn nghỉ ngơi một thời gian, không nhận phim mới vội.”
“Như vậy cũng được." Phương Thắng Xuân nói: "Bộ phim thần tượng trước của cậu cũng sắp phát sóng rồi, Tu Linh Giới đầu năm sau chắc cũng sẽ lên sóng nên không cần vội vã nhận vai mới. Bất quá trong khoảng thời gian đó, có lẽ cậu nên nhận vài hợp đồng quảng cáo lớn để giữ độ nổi tiếng.”
Phương Thắng Xuân cũng không muốn ảnh hưởng đến việc cậu nấu cơm cho Cố tổng, chỉ dặn cậu cứ yên tâm quay phim. Anh còn uyển chuyển nhắc cậu đừng quá thân thiết với Mặc Tử Hàng để tránh để bị Cố tổng hiểu lầm, thấy Diệp Minh Sanh đồng ý rồi Phương Thắng Xuân mới cúp máy.
Sau khi cuộc trò chuyện kết thúc rồi anh mới kinh ngạc nhận ra, rằng hôm nay Diệp Minh Sanh sao lại dễ nói chuyện như vậy.
Quản gia đã mang thuốc mỡ đến từ lâu, Diệp Minh Sanh cũng không để ý đến vẻ mặt kinh ngạc của quản gia, nhận lấy thuốc rồi đi vào nhà vệ sinh.
Trên bàn rửa mặt có một tấm gương lớn, vừa cúi xuống, Diệp Minh Sanh đã bị gương mặt trong gương làm giật mình. Nam phụ ác độc này, sao lại có thể đẹp đến như thế?
Chính là... cái kiểu tóc dài ngang vai, cùng với mái dày che khuất đôi mắt này trông có hơi khó coi.
Gương mặt của Diệp Minh Sanh khi còn ở thế giới trước cũng không phải loại kém sắc, cậu còn thuộc dạng khá đẹp trai nữa. Kiểu tóc hiện tại này tuy đang thịnh hành, tạo hình sư cũng nói là đẹp nhưng cậu lại cảm thấy nhức mắt, quyết định ngày mai sẽ ra ngoài tìm Kevin lão sư để cắt một kiểu mới.
Thuốc mỡ mát lạnh bôi lên vết hằn trên cổ khiến Diệp Minh Sanh cảm thấy dễ chịu hơn một chút, bôi xong rồi cậu rửa tay sạch sẽ rồi quay lại phòng khách. Đang định mang hành lý lên lầu thì thấy quản gia đi tới nói: “Diệp thiếu gia, tiên sinh hôm nay muốn ăn sườn xào chua ngọt và cá kho, nguyên liệu đã được chuẩn bị đầy đủ cả rồi.”
Cậu chỉ thuận miệng nói vậy thôi mà, sao lại nhớ kỹ như thế?
4
0
4 tuần trước
2 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
