TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 10
Chương 10

Cậu không định sẽ giải thích gì nhiều với dì Lưu, làm thêm hai món còn lại, dọn dẹp sạch sẽ bếp xong thì bưng đồ ăn ra phòng ăn.

Cố Tắc Tuân lúc này đã ăn được nửa bát cơm, đĩa sườn xào chua ngọt cũng vơi đi một nửa, trên bàn còn có ít xương cá, hai món khác cũng đã bị động đến một ít.

Kiếp trước Diệp Minh Sanh không có người thân, cũng không thích đến nhà người khác làm khách nên không rõ một gia đình bình thường sẽ sinh hoạt thế nào. Trong ký ức của nguyên chủ thì lúc còn nhỏ sống với ông bà nội, ăn uống gì cũng không cần phải câu nệ, muốn ăn sao thì ăn vậy. Có khi đói quá nên chỉ cần ông bà vừa mang ra một món là cậu đã ăn luôn, đến khi đủ món thì cậu cũng đã no.

Vì vậy lúc này Diệp Minh Sanh không cảm thấy việc Cố Tắc Tuân không đợi mình ăn cùng thì có gì là không phải, ngược lại cậu còn rất vui vì đồ ăn mình nấu được người khác thích.

Cậu đặt đồ ăn lên bàn, ngồi xuống đối diện với Cố Tắc Tuân rồi mỉm cười hỏi: “Có ngon không?”

Để tiện cho việc nấu nướng nên Diệp Minh Sanh đã thay đổi bộ đồ ở nhà màu lam nhạt, mái tóc dày che mắt cũng được vuốt lên, lộ ra vầng trán trắng mịn bóng loáng, làm ngũ quan của cậu càng thêm rõ ràng tinh tế. Hiện tại cậu đang cười, bên má phải hiện ra một lúm đồng tiền mờ nhạt trông rất đáng yêu.

Cố Tắc Tuân nhận ra hôm nay Diệp Minh Sanh có chút khác lạ, nhưng hắn cũng lười nghĩ nhiều, chỉ liếc nhìn người đối diện một cái rồi nhàn nhạt đáp: “Cũng được.”

Chỉ là “cũng được” thôi sao?

Diệp Minh Sanh có hơi không hài lòng nhưng cũng không quá để tâm đến chuyện đó, cậu đang đói nên rất nhanh đã cầm đũa lên ăn.

Vừa ăn vừa lén nhìn Cố Tắc Tuân.

Cố Tắc Tuân thật sự rất đẹp.

Khác với vẻ diễm lệ của nguyên chủ, vị boss phản diện này có lông mày rậm, mắt to, đường nét khuôn mặt rõ ràng góc cạnh, ánh mắt khi nhìn xuống mang theo cảm giác lạnh lẽo khiến cho người khác khó mà lại gần. Khí chất của hắn cũng cao ngạo lạnh lùng, nguyên chủ tuy chê Cố Tắc Tuân tàn tật còn tự cho rằng người đàn ông này thích mình, nhưng cũng chẳng dám làm càn trước mặt hắn.

Còn Diệp Minh Sanh thì lại chẳng biết thế nào là dè dặt, ánh mắt nhìn hắn tràn đầy vẻ tán thưởng và kinh ngạc, không hề giấu giếm.

Dù Cố Tắc Tuân đã quen bị người khác nhìn, vẫn cảm thấy có chút không được tự nhiên khi bị cậu nhìn chằm chằm như vậy. Dù sao cũng ăn gần xong nên hắn đặt bát xuống, định đẩy xe lăn rời đi.

Quản gia và dì giúp việc đứng bên đang định tiến lên hỗ trợ thì Diệp Minh Sanh đã lập tức đứng dậy, nhanh chóng vòng ra sau lưng Cố Tắc Tuân, tay đặt lên lưng ghế xe lăn, cười nói: “Cố tổng muốn ra ngoài sao? Để em đi cùng anh!”

6

0

4 tuần trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.